Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân

Chương 7



7.

Hô hấp của ta bỗng khựng lại.

Ánh mắt Tạ Hạc Vũ sâu thẳm khó dò, khiến ta không khỏi nghĩ ngợi linh tinh.

Từ ngày thành thân đến nay, hắn luôn giữ lễ nghĩa, chưa từng vượt quá quy củ, ngay cả cách xưng hô cũng tuyệt không thất lễ.

Không đến nỗi sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng… chứ?

Ta khe khẽ đáp: “Được.”

Hắn dần thả lỏng, chậm rãi nói:

“Mỗi ngày ở tàng thư các không được quá hai canh giờ.”

Ta vừa há miệng định nói, lại nghe hắn thêm một câu:

“Không thể vì chuyện của ta, khiến phu nhân phải vất vả ngày ngày.”

Tim ta bỗng thắt lại.

Hắn… gọi ta là phu nhân.

Mặt lập tức đỏ ửng. 

Ta vội dời mắt sang hướng khác, thì hắn lại khẽ cười, mang theo ý trêu chọc:

“Sao vậy? Phu nhân thích tư thế này sao?”

Ta lập tức đạp chân đứng bật dậy, giận dỗi mắng khẽ:

“Tạ Hạc Vũ, chàng thật quá đáng!”

Dứt lời, ta quay đầu chạy một mạch ra khỏi phòng.

Sau lưng là tiếng cười sảng khoái hiếm hoi của hắn.

Ngoài sân, Trần mama than thở:

“Lâu lắm rồi không thấy tướng quân vui vẻ như vậy.”

Tối ấy, ta nằm trên giường, trong đầu vẫn còn quẩn quanh từng lời từng cử chỉ của Tạ Hạc Vũ ban nãy.

Lật người qua lại mấy lần, nghĩ đến sáng mai phải vào cung dự yến, ta đành ép mình nhắm mắt ngủ sớm.

Hôm sau, ta đẩy xe lăn đưa Tạ Hạc Vũ vào cung.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Từ xa đã nghe tiếng tấu nhạc vang lên trong chính điện.

Nhưng thái giám thân cận của hoàng thượng lại không mời vào, mà bắt chúng ta đứng chờ dưới nắng gắt ngoài đại điện.

Ta không hiểu chuyện gì, định bước lên hỏi.

Tạ Hạc Vũ đặt tay lên mu bàn tay ta đang đặt nơi vai hắn, nhẹ lắc đầu, ra hiệu đừng mở miệng.

Ngay lập tức, ta hiểu ra — đây là ý của bệ hạ.

Từng nghe nói Tạ Hạc Vũ và đương kim hoàng đế lớn lên cùng nhau.

Lúc còn tiên hoàng tại vị, thường mang hai người ra so sánh, hết lời khen ngợi Tạ Hạc Vũ xuất chúng hơn người, trong khi thái tử thì quá mức tầm thường.

Vậy nên sau khi đăng cơ, vị hoàng đế kia hết lần này đến lần khác chèn ép Tạ Hạc Vũ.

Dưới ánh nắng gay gắt, sắc mặt Tạ Hạc Vũ đỏ ửng, hắn vẫn nhẹ giọng đùa cợt:

“Phu nhân, cuối cùng lại là ta liên lụy nàng.”

Ta dịu giọng đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tướng quân, y thư có chép, phơi nắng giúp bổ dương khí, kéo dài tuổi thọ. 

Việc này nào tính là phiền phức?”

Một lúc lâu sau, cửa điện mới mở, thái giám ra mời chúng ta nhập điện.

Ánh mắt mọi người trong điện đều đồng loạt đổ dồn về phía chúng ta, rõ ràng là đang chờ xem trò cười.

Chúng ta bình tĩnh bước lên hành lễ.

Bỗng có người cười khẩy:

“Tạ tướng quân thật khiến người khác ngưỡng mộ, chân bị thương nên ngay cả quỳ lạy cũng được miễn.”

Người khác phụ họa:

“Chưa hết, còn cưới được mỹ nhân như thế, xem sắc mặt cũng tươi tắn hơn xưa nhiều lắm.”

Lại có kẻ giễu cợt:

“Nghe đâu hai người tân hôn đã lâu mà vẫn phân phòng ngủ riêng. 

Quả là thiệt thòi cho phu nhân.”

Ta liếc nhìn hoàng đế đang ngồi trên chủ tọa, vẫn giữ im lặng, không hề ngăn lại.

Ta quay đầu, trừng mắt nhìn vị quan kia:

“Đại nhân hẳn là nhàn rỗi lắm. 

Là quan trong triều không lo việc nước, chẳng màng dân sinh, lại rảnh rang đến mức để tâm đến chuyện phòng the của phu thê chúng tôi?”

Sắc mặt đối phương sầm xuống:

“Ngươi…”

Ngay sau đó, y hùng hổ đập chén rượu xuống:

“Trước mặt thánh thượng, ngươi dám ăn nói hàm hồ?”

Ta thản nhiên đáp:

“Lời vô lễ trước, chẳng phải là từ miệng đại nhân hay sao? 

Vừa rồi đại nhân nói hâm mộ phu quân ta vì có thương tật mà được miễn lễ quỳ, đủ thấy trong lòng vốn đã bất kính với bệ hạ, chẳng hề muốn hành lễ. 

Kẻ vô lễ thật sự, chính là đại nhân đó.”

Đối phương nghẹn họng, không thốt nên lời.

Lúc này hoàng đế khẽ ho mấy tiếng, lạnh nhạt lên tiếng:

“Được rồi, khai tiệc đi. Chư vị cũng đói cả rồi.”

Ta đẩy Tạ Hạc Vũ đến ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.

Đối mặt với ánh mắt dò xét khắp điện, ta vẫn ngẩng đầu thẳng lưng, không chút sợ hãi.

Dưới bàn, một bàn tay lặng lẽ tìm đến nắm lấy tay ta.

Cảm giác thô ráp truyền đến từ lòng bàn tay ấy khiến ta ngoảnh đầu nhìn — chỉ thấy gương mặt điềm tĩnh của Tạ Hạc Vũ.

Hắn nâng chén rượu, nhẹ giọng nói:

“Đa tạ phu nhân.”

Nụ cười nơi khóe môi hắn, dịu dàng đến mức tưởng chừng có thể vắt ra nước.

Tim ta như mềm ra trong lồng ngực.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com