Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân
9.
Ta cố nén nhịp tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, giả vờ bình thản nhìn Tạ Hạc Vũ.
Hắn ẩn mình sau màn trăng, khuôn mặt mờ mờ không rõ, chỉ thấy lồng n.g.ự.c đang phập phồng dữ dội.
“Hôm nay trong điện, có phải lời của bọn họ kích thích phu nhân?”
“Không phải vậy.”
“Vậy chẳng lẽ… là vì giận dỗi với Lâm Chiêu Vũ?”
Tim ta chợt se thắt lại, không rõ hắn đã nghe được bao nhiêu trong đoạn đối thoại lúc nãy.
Chốc lát sau, hắn khẽ xoay bánh xe lăn, toàn thân đắm trong ánh trăng, gương mặt như phủ lên một tầng sương mờ, khiến ta chẳng thể rời mắt.
Tim đập càng lúc càng nhanh.
“Ngay từ ngày đầu bước vào Tạ phủ, ta đã muốn làm vợ chính danh của chàng.”
“Nhưng nàng có biết… có những chuyện, một khi đã bắt đầu, sẽ không còn đường quay lại.”
“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu.”
Ánh mắt Tạ Hạc Vũ khẽ chấn động.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ta như thấy một tia vui mừng vụt qua đáy mắt hắn — nhưng nhanh đến mức chưa kịp chạm vào đã biến mất.
“Vũ Miên,” giọng hắn trầm xuống:
“Ta đang làm một việc rất quan trọng.
Đợi ta làm xong, rồi sẽ cho nàng một câu trả lời, được không?”
Hắn… là đang khéo léo từ chối.
Tim ta như rơi xuống vực, ta xoay người định rời đi.
Đột nhiên, hắn kéo nhẹ thắt lưng ta, khiến ta loạng choạng ngã thẳng vào lòng hắn.
Cảm giác mềm nhẹ như chạm như không, cộng thêm hương gỗ nhàn nhạt trên người hắn, đồng loạt bao phủ lấy ta.
Khoảnh khắc ngã vào, môi ta khẽ lướt qua má hắn, hai tay vô thức ôm lấy cổ hắn.
Khoảng cách đột ngột gần kề, khiến trái tim ta đập loạn, vành tai đỏ rực.
Để tránh hắn nhìn ra vẻ bối rối của mình, ta vội cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Khi nãy còn nói muốn ta, sao giờ lại ngượng ngùng rồi?”
Câu nói ấy như trêu chọc, tim ta đập mạnh như trống giục.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý cùng nụ cười phảng phất nơi môi hắn.
“Ta… ta tưởng chàng sẽ…”
Ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên.
Ta nghẹn lời, trong mắt hiện giờ đều là gương mặt tuấn tú của hắn.
“Nói đi, nàng tưởng ta sẽ thế nào?”
“Ta tưởng… chàng sẽ từ chối…”
Lời còn chưa dứt, đã bị môi hắn chặn lại.
Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng, mang theo hơi thở ấm áp khiến tim ta như ngập tràn vị ngọt.
Ta ngây người, cho đến khi hắn khẽ thở dài bên tai:
“Vốn dĩ ta định từ từ, đợi nàng chữa khỏi chân ta rồi mới tiến thêm một bước.
Nhưng… ta không đành lòng để nàng phải thất vọng.”
“Chàng tin tưởng y thuật của ta đến thế sao?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khóe môi Tạ Hạc Vũ khẽ nhếch, tự tin đầy ẩn ý:
“Tất nhiên.”
Ta tức giận, siết nắm tay đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c hắn:
“Chàng có biết vừa rồi ta đã khổ sở thế nào không?”
Hắn nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng ép vào n.g.ự.c mình:
“Là ta sai.
Nếu phu nhân có điều gì muốn, tối nay vi phu đều nghe theo.”
Chớp mắt, trong đầu ta thoáng hiện lên một vài ý niệm không tiện nói ra.
Ta khẽ ghé sát tai hắn, thì thầm:
“Vậy thì tối nay… chàng ngủ cùng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com