Khi xưa tiên đế lâm bệnh nặng, để “xung hỉ” mà cưỡng ép cưới nàng làm hoàng hậu.
Kết quả chẳng có tác dụng gì nên c.h.ế.t vẫn cứ chết.
Phó Thừa sau đó lựa chọn trong số các hoàng tử, cuối cùng chọn tam hoàng tử Tống Kỳ – một kẻ dễ điều khiển – để đưa lên ngôi.
Cũng chính là vị “cẩu hoàng đế” hiện giờ.
Chỉ là, khi vị hoàng tử ấy đăng cơ thì tuổi cũng đã không còn nhỏ, gần bốn mươi.
Ký ức về kiếp trước, bị ép đến đường cùng phải treo cổ tự vẫn vẫn còn in hằn rõ rệt.
Bạch Cẩm cố nén mọi hận thù trong lòng, bắt đầu âm thầm tính kế, làm sao để g.i.ế.c c.h.ế.t cái tên hoàng đế khốn kiếp này.
Bây giờ, nàng chỉ là một thái hậu bị nhốt nơi thâm cung, lực bất tòng tâm, không có đủ thực lực hay hậu thuẫn, phải chậm rãi mà tính.
Không lâu sau đó. Hoàng đế đầu đội kim quan, mình mặc long bào, bước vào Từ Ninh cung.
Cung nữ hai bên lập tức quỳ xuống hành lễ.
Thẩm Lâm Kỳ không liếc ngang dọc, tiến thẳng đến trước mặt thiếu nữ đang ngồi trên phượng tọa, khom lưng chắp tay, thái độ ung dung ôn hòa, giọng điệu cung kính:
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, chúc mẫu hậu long thể an khang, phúc thọ miên trường.”
Bạch Cẩm kinh ngạc nhìn vị hoàng đế trước mặt.
Kiếp trước không biết bao nhiêu lần nàng từng đối mặt với hắn, nàng quá rõ, dù ngoài mặt hắn cung kính, nhưng trong đáy mắt lại luôn là những ánh nhìn khiến người buồn nôn:
Thèm khát. Tham lam. Tà mị. Dơ bẩn.
Cảm giác như bị một con cóc sống dưới cống rãnh ghê tởm nhìn chằm chằm.
Thế nhưng giờ phút này, ánh mắt hoàng đế lại không hề khiến nàng khó chịu. Ngược lại, trong trẻo, ôn hòa, như gió xuân ấm áp.
Nhưng nàng đã sống hai đời người, lại từng c.h.ế.t một lần. Trực giác nhạy bén hơn người.
Vị hoàng đế trước mắt tuy trông ôn nhu, dễ gần nhưng trong lòng nàng lại dấy lên cảm giác bất an.
Cảm giác này y như lần đầu nàng đối diện với Phó Thừa – người nắm đại quyền trong tay.
Lòng nàng lạnh đi vài phần. Hắn không phải là tên hoàng đế cặn bã của kiếp trước.
Lúc ấy, Thẩm Lâm Kỳ cũng đang kín đáo quan sát vị thái hậu trẻ tuổi.
Nghe nói đây chính là nữ chính trong quyển tiểu thuyết này?
Tuổi còn nhỏ mà đã làm thái hậu rồi, trông còn nhỏ hơn cả con gái mình.
Công nhận là đẹp thật. Nhưng mà không bằng con gái của hắn. Con gái hắn là tuyệt nhất!
Kiếp trước còn trẻ mà đã mất sớm. Thật đáng thương.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cái tên cẩu hoàng đế đời trước đúng là súc sinh.
May là nữ chính không có năng lực đọc tâm. Nếu không chắc đã tức đến lệch cả sống mũi rồi.
Ngươi xem ta là kẻ thù! Còn ta lại so ngươi với con gái ta?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bây giờ mới là bậc trưởng bối của ngươi đó biết không?!
Bạch Cẩm lấy lại tinh thần, khẽ nói:
“Hoàng nhi miễn lễ, lòng con thật có tâm.”
Thẩm Lâm Kỳ đứng dậy ngồi xuống, nhẹ nhàng cùng nàng trò chuyện mấy câu chuyện thường nhật.
Càng nói, Bạch Cẩm càng cảm thấy không ổn.
Nào là:
“Ngự thiện phòng có làm vài món điểm tâm hình con bướm, con thỏ, mẫu hậu có thể nếm thử một chút.”
Rồi lại:
“Con gái thì nên mặc những bộ váy xinh đẹp hơn, mặc mãi mấy màu u ám này trông không tốt đâu.”
Rồi còn:
“Mẫu hậu có thể tìm vài sở thích như đánh cờ, đọc sách, vận động một chút, trong cung buồn tẻ, có thể nuôi vài con mèo bầu bạn.”
Thậm chí còn nói:
“Nếu mẫu hậu muốn, cũng có thể ra ngoài cung dạo chơi, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, con gái nên hoạt bát một chút mới tốt.”
Khóe mắt Bạch Cẩm giật liên tục.
Hoàng đế đời trước, mười câu thì hết chín câu là ám chỉ mờ ám.
Vị hoàng đế hiện tại thì...... Hắn thật sự xem ta như con gái mà đối xử hả?!
Này cái tên đóng thế, làm ơn làm rõ cho ta, ta – mới là bề trên của anh!
Tuy ngoài miệng âm thầm phàn nàn, nhưng Bạch Cẩm chưa từng cảm nhận được kiểu quan tâm như vậy từ một người lớn.
Nàng là trưởng nữ của Bạch gia, gánh vác cả vinh quang gia tộc.
Mà gia tộc lớn thì luôn đầy quy củ, mọi lời ăn tiếng nói, hành vi cử chỉ đều bị ép buộc theo khuôn mẫu.
Cha mẹ nghiêm khắc, yêu cầu nàng lúc nào cũng phải đoan trang, dịu dàng, không được để lộ chút sơ suất.
Dù gặp khổ đau đến mấy cũng không được biểu lộ, chỉ có thể cắn răng nuốt vào, tươi cười gắng gượng, để gia tộc không mất thể diện.
Giờ nghe được sự quan tâm như một ông bố của Thẩm Lâm Kỳ, trái tim nàng thật sự không thể không xao động.
Dù sao nàng hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi, kiếp trước cũng chưa đến hai mươi đã chết.
Lứa tuổi ấy, các cô gái thường nhạy cảm, bối rối, mong được yêu thương, đồng thời đầy ước mơ tự do.
Họ thích những điều tươi sáng rực rỡ, thấy thế giới thật rộng lớn và muốn khám phá.
Họ không muốn phải sống gò bó, không muốn bị ràng buộc bản tính.
Nói thật, Thẩm Lâm Kỳ rất có kinh nghiệm nuôi con gái. Vừa nhìn thấy một cô bé như vậy, liền không nhịn được mà quan tâm như tiểu bối.
Không khí giữa hai người lúc kỳ lạ, lúc lại hài hòa đến mức lạ thường.
Sau khi Thẩm Lâm Kỳ rời đi. Rất nhanh sau đó, có người hầu mang đến đủ loại điểm tâm từ ngự thiện phòng.
Có hình con bướm, hình hoa đào, hình con thỏ, hình rùa con, thậm chí còn có cả… hình chú chó Corgi tròn ủn đáng yêu.
Bạch Cẩm: “……”
Vị hoàng đế này, anh thật sự xem ta là trẻ con rồi.
Nhưng mà.... Những món điểm tâm này đúng là đẹp thật, thơm thật.