Diệp Oanh ánh mắt nghiêm nghị, đưa tay chộp lấy mũi tên bay vào từ ngoài cửa sổ.
Nàng bước đến bên cửa, nhìn ra ngoài đã không còn ai.
Nàng cúi đầu nhìn mũi tên, thấy phần đuôi buộc theo một ống trúc nhỏ.
Mở ra, bên trong là một mảnh giấy được cuộn lại.
Diệp Oanh nhìn thấy nội dung thì khóe miệng co giật dữ dội.
Thẩm Lâm Kỳ nhíu mày:
“Là gì vậy?”
Khi những dòng tiếng Anh hiện lên trước mắt, hắn trầm mặc.
【Dear dad and brother,
【How have you been recently? Lin Yi and I are in a terrible situation. We've somehow ended up as the daughter and the son of the General of Zhenbei. Is there any time travel more absurd than this?
【I also don't know how Mom and Grandpa are doing. Dad, you need to keep an eye on my brother. The subordinates of the Nine Thousand Years are not to be underestimated. With his intelligence, I'm worried he won't survive even a single episode in the depths of the palace.】
(** Cha và anh thân mến,
Dạo này hai người vẫn ổn chứ? Lâm Dịch và con đang gặp phải một tình cảnh rất thảm.
Chúng con xuyên thành con gái và con trai của Trấn Bắc Đại Tướng Quân.
Còn có loại xuyên nào phi lý hơn thế nữa không?
Con cũng không biết mẹ và ông thế nào rồi.
Cha, người nhất định phải trông chừng anh.
Đám thuộc hạ của Cửu Thiên Tuế không phải hạng xoàng.
Với trí thông minh của anh con, con thật sự lo là hắn sống không qua nổi một tập trong hậu cung.**)
Thẩm Lâm Kỳ gấp mảnh giấy lại:
“Còn dùng cả tiếng Anh, thật sự cẩn thận. Không hổ là con gái của ta.”
Diệp Oanh nhíu mày:
“Bọn nó xuyên thành chị em ruột?
Ta cứ tưởng bản thân xuyên thành sát thủ, lại vừa vặn nhận nhiệm vụ ám sát chồng là đủ phi lý rồi.
Không ngờ còn có đứa “vượt mặt.”
Hai người nhìn nhau, cùng lúc bật thốt:
“Bọn nó còn phi lý hơn!”
Thẩm Lâm Kỳ:
“Mấy ngày nữa sắp xếp một cuộc gặp đi.
Không biết cha ta xuyên thành ai nữa.”
Diệp Oanh không lo lắng lắm về cha chồng, tin tưởng vào năng lực của ông:
“Cha vốn luôn biết nhún biết tiến.
Dù có rơi vào thân phận gì, chắc chắn cũng xoay xở được.”
Thẩm Lâm Kỳ gật đầu đồng tình.
8.
Ta và Lâm Dịch nhanh chóng nhận được thư hồi âm từ cha mẹ. Tất cả đều bình an.
Hai người còn nhắn rằng sẽ tìm thời điểm thích hợp để triệu chúng ta vào cung gặp mặt.
Ta khẽ thở dài.
Lâm Dịch khoác cho ta một chiếc áo choàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đêm xuống rồi, trời bắt đầu lạnh, vào phòng thôi.
Muốn ăn gì không? Anh xuống bếp nấu cho.”
Ta u oán nhìn anh.
Lâm Dịch khẽ nghiêng đầu. “…?”
Ta nói khẽ.
“Em muốn ăn anh.”
Lâm Dịch trầm mặc.
“……”
Người từng trải qua mới hiểu được.
Hồi ở hiện đại, sau khi thuận theo tự nhiên xác lập quan hệ nam nữ, cách vài ngày lại có thịt cá tươi ngon.
Còn bây giờ?
Ha. Ha.
Đừng nói là thịt.
Ngay cả một bát cháo loãng cũng chẳng có.
Ta chỉ hận bản thân có quá nhiều đạo đức và lý trí.
Một người yêu cao to tuấn tú ngay trước mắt, chỉ được ngắm mà không được “xơi”.
Phải làm sao đây...
Em muốn “loạn luân” mất rồi, hu hu hu.
Lâm Dịch im lặng.
Anh xoa đầu ta, nhẹ giọng nói.
“Đợi anh thêm một thời gian nữa...
Hiện tại anh đã nắm trong tay hơn nửa thế lực trong phủ Tướng quân rồi.
Đến khi quyền lực đủ lớn, sẽ không ai dám ngăn cản chúng ta nữa.”
Ta trầm mặc.
“Em biết, anh không phải vì rào cản luân lý, mà là e ngại thế đạo nghiêm khắc của thời cổ đại này, sợ điều tiếng sẽ liên lụy đến cha mẹ của nguyên chủ.”
Ta cúi đầu thở dài.
“Anh thật sự hiểu em quá mà...
Quả đúng là, khoảng thời gian này, mẹ của nguyên chủ đối xử với chúng ta rất tốt…”
Lâm Dịch bật cười, rồi nghiêm giọng nói.
“Trong thư có nhắc đến việc Cửu Thiên Tuế vẫn còn ở trong thế giới này.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Mong rằng cha sớm giành được quyền lực.
Còn cha ruột của nguyên chủ, sắp tới cũng sẽ trở về từ Bắc Cương…”
Ta nhìn anh chớp mắt.
“Anh đừng nói là đang nhắm tới binh quyền trong tay ông ấy đấy chứ?”
Lâm Dịch mỉm cười bình thản.
“Người hiểu anh, chỉ có em.”
Ta trừng mắt nhìn anh.
“Anh đúng là một đứa con hiếu thảo quá mức rồi đấy.”