Lấy lý do tưởng thưởng công lao Trấn Bắc Tướng Quân trấn thủ biên cương, xua đuổi giặc ngoại, hoàng đế triệu con cái của ông vào cung để tỏ lòng nhớ nhung.
Dù sao cũng là diện thánh, mẫu thân của nguyên chủ — phu nhân Trấn Bắc Tướng Quân — đã dặn đi dặn lại, tận tình nhồi nhét cho chúng ta biết bao phép tắc và chi tiết khi diện kiến hoàng thượng.
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của bà, ta và Lâm Dịch liên tục gật đầu cam đoan, dỗ dành đủ kiểu, mãi mới khiến bà yên lòng.
Cuối cùng, dưới sự hộ tống của cấm vệ quân, chúng ta cũng vào đến hoàng cung.
Ta rất phấn khởi.
Sắp được gặp lại ba mẹ và anh trai rồi sao?
Địa điểm gặp mặt được sắp xếp tại một khu vườn phía sau trong cung.
Vừa bước đến gần... dưới mái đình.
Một nam nhân mặc hồng y rực rỡ, yêu mị tuyệt sắc đang vắt chân, thong thả bóc nho.
Một vị đế vương mặc long bào, khí chất ôn nhu nhã nhặn, tay cầm bút lông đang phê duyệt tấu chương trên bàn đá.
Một nữ nhân mặc võ phục, tựa vào ghế dài, chậm rãi lau thanh kiếm trong tay.
Sau khi đưa chúng ta tới, toàn bộ cung nữ và thị vệ đều lui xuống.
Ta kéo Lâm Dịch chạy nhanh lại, rõ ràng dung mạo của họ khác với hiện đại, nhưng khí chất quen thuộc ấy khiến ta vô cùng xúc động và thân thiết.
Ta phấn khích gọi lớn:
“Cha! Mẹ! Anh ơi!”
Lâm Dịch cũng học theo ta, lễ phép cười:
“Cha, mẹ, anh, bọn con đến rồi.”
Cha mỉm cười hiền hậu:
“Ninh Ninh, A Dịch, lại đây ngồi đi.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Dạ!”
Ta chạy một vòng quanh mẹ, lại sờ sờ long bào oai phong của cha, mắt sáng rỡ:
“Mẹ ơi, mẹ ngầu quá trời luôn á!
Cha cũng đẹp trai quá trời đất luôn!”
Cha mẹ nhìn nhau phì cười.
Anh trai ghé mặt tới, mang theo gương mặt yêu dã lạnh lùng của Phó Thừa mà nở một nụ cười ngu ngơ như thằng nhóc:
“Còn anh thì sao, cô em gái đáng yêu của anh~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhếch môi nhẹ cười:
“Anh ơi, cười kiểu đó… nhìn dở hơi quá à.”
Anh trai: “……”
Cả nhà năm người ngồi xuống, bắt đầu “kể khổ” về màn xuyên không ly kỳ đến mức không thể tin nổi.
Mẹ xuyên thành sát thủ chuyên đi ám sát ba.
Cha xuyên thành bù nhìn hoàng đế.
Anh trai xuyên thành Cửu Thiên Tuế — kẻ nắm thực quyền của cả triều đình.
Còn ta và Lâm Dịch — yêu nhau thì lại xuyên thành chị em ruột.
Chỉ có thể thốt lên một chữ: "What the..."
Ta hỏi:
“Chưa tìm thấy ông nội à?”
Cha nhíu mày lắc đầu:
“Ta đã phái người điều tra xem gần đây có ai hành vi lời nói kỳ quái, nhưng vẫn chưa có tin gì.”
Hành vi kỳ quái á...
Khóe miệng ta giật nhẹ. Cha à, ba đúng là “đứa con hiếu thảo” tận tâm đấy.
Mẹ thì lại nhìn ta với ánh mắt lo lắng:
“Ba người bọn ta xuyên sang còn đỡ, chứ hai đứa... bây giờ là chị em ruột thật sự, phải làm sao đây?”
Ta nhún vai:
“Cứ đi bước nào tính bước đó, không thì c.h.ế.t giữa đường cho sạch.”
Mọi người: “……”
Lâm Dịch bình thản tiếp lời:
“Chúng con đang yêu theo phong cách Plato — trong sáng vô hạn, không kỳ hạn trả tự do.”
Mọi người: “……”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp, tao nhã vang lên.
“Chư vị thật có nhã hứng.”
Một nam tử anh tuấn vận trường bào rộng tay, từ từ bước ra, khóe môi mỉm cười.