Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 9: Món Quà Đầu Tiên



Một buổi trưa hè tháng 6, Cún đứng lặng lẽ dưới gốc cây bằng lăng trong sân chung cư. Nắng trưa rơi vỡ qua từng kẽ lá, vẽ thành những vệt sáng mỏng như lụa trên nền đất. Mỗi bước chân chạm xuống, như chạm vào một khoảng trời đang tan chảy. Những bông hoa bằng lăng nở rộ, tím lịm như những cánh hoa bé nhỏ đang vươn mình chào đón mùa hè.

Cún ngước mắt lên, ánh mắt chìm trong những bông hoa ấy. Mỗi cánh hoa dường như là một phần ký ức, một phần ước mơ mà nó chưa bao giờ với tới. Cảm giác bất lực khi không thể hái được chúng khiến lòng nó chùng xuống. Nó đứng đó, im lặng, ngập tràn sự tiếc nuối, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc ngắm nhìn vẻ đẹp mà nó chưa bao giờ dám ước ao.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến nó giật mình quay lại.

“Em thích cái đó hả?”

Cún chưa kịp trả lời thì cậu bé Phong đã vươn tay lên, dễ dàng hái một bông hoa bằng lăng, rồi đưa đến trước mặt nó. Cún lặng đi một chút, đôi tay hơi run rẩy nhưng không dám chìa ra nhận. Nó nhớ lại một lần, khi còn nhỏ, trong sân chung cư, đám trẻ con nhà nghèo đang uống nước ngọt và đá lon, cười đùa ầm ĩ. Cún chỉ đứng nhìn, chờ chúng chơi xong để có thể nhặt nhạnh đống vỏ lon chúng bỏ lại.

Lũ trẻ nhìn thấy nó thì chạy lại, chế nhạo.

“Thèm cái này hả? Đây tao cho.”

Thằng Tũn trong đám, với chiếc lon nước ngọt trên tay, đưa về phía Cún. Cún vừa chìa tay ra, thì thằng Tũn liền dốc ngược lon nước, để nước ngọt đổ hết lên người Cún. Nó vừa cười vừa ném vỏ lon xuống đất.

“Đúng là đồ nhà nghèo.”

“Lêu lêu đồ nhà nghèo không có nước ngọt để uống.”

Cún đứng đó, ướt sũng, không khóc – cũng không cười. Nước ngọt tan ra như những giấc mơ bị đổ xuống đất, bốc hơi không một dấu vết. Cún chỉ lặng lẽ nhìn chúng nó cười đùa rồi bỏ đi. Cái cảm giác bị chế giễu, bị coi thường cứ theo đuổi cô mỗi ngày, như một vết thương không thể lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi những suy nghĩ ấy vẫn còn đeo bám trong tâm trí, thì bàn tay ai đó đã nắm lấy tay Cún. Bàn tay cậu ấm – không phải vì trời nắng, mà vì lần đầu tiên có người chạm vào Cún không để giành giật, không để xua đuổi… chỉ để đặt vào tay nó một bông hoa. Cún ngẩng lên, nhìn thấy cậu bé trước mặt, với ánh mắt dịu dàng và nụ cười nhẹ nhàng.

“Muốn nữa không?”

Cún ngơ ngác nhìn Phong, trái tim nó như có gì đó dậy sóng. Lần đầu tiên trong đời, ai đó hỏi nó “Có thích không?”, lần đầu tiên ai đó tặng cho nó một món quà thật sự. Nó khẽ gật đầu, và Phong lại hái thêm một bông hoa, nhẹ nhàng đặt vào tay nó như một món quà không lời.

“Tặng cho em.”

Phong không biết rằng hôm đó chính là sinh nhật lần thứ 8 của Cún.

Món quà đầu tiên nó nhận được trong đời chính là từ cậu chủ Phong.

Từ khoảnh khắc ấy, trong mắt Cún chỉ có cậu.

 

🖋️ NGOẠI BÚT – Cún:

“Tặng cho em.”

Một bông hoa bằng lăng. Một ánh mắt không phán xét.

Một ngày sinh nhật không ai nhớ… nhưng tim em đã ghi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com