Một buổi sáng mùa thu, bầu trời xám xịt như chính cái không khí ảm đạm bao trùm xóm nghèo nhỏ nằm khuất dưới chân toà chung cư cao cấp. Tin tức chấn động lan nhanh như lửa gặp gió: vợ nhà giàu ngoại tình với bạn thân của chồng, bị bắt quả tang. Trong cơn thịnh nộ, người đàn ông đó đã kết liễu hai kẻ phản bội và gieo mình từ tầng thượng xuống, kết thúc một bi kịch đầy m.á.u và nước mắt.
Cún đang ngồi xếp rau cùng mẹ ngoài chợ thì nghe tin. Cô bé chưa hiểu hết những lời người lớn nói, chỉ nghe loáng thoáng tên của toà nhà penthouse đó. Tim đập dồn dập, nó bỏ lại rổ hàng, chân trần chạy vội về phía sân chung cư, ngẩng đầu lên tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nơi tầng cao nhất.
Nhưng cái nó thấy chỉ là một cánh cửa đóng kín.
Không có bóng người, không một tiếng động, chỉ có mây xám trôi lững lờ và hoa bằng lăng rơi rụng trong gió. Nó đứng lặng rất lâu, hy vọng cánh cửa ấy sẽ mở ra, sẽ có ai đó bước ra và chứng minh cho nó thấy người ấy vẫn ổn. Nhưng không. Mọi thứ vẫn im lìm.
Cả ngày hôm đó, trong lúc bán hàng, tâm trí nó vẫn quanh quẩn nơi tầng cao kia.
Nó tự hỏi:
“Anh có đang buồn không?
Anh có còn ăn không?
Anh có cô đơn như em từng cô đơn không?”
Tối đến, nó lại trở về gốc cây bằng lăng quen thuộc, ngước nhìn lên căn hộ cao nhất. Lần này, bên trong đã sáng đèn. Nó thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hoe đỏ mà không hay. Có thể anh không đi đâu cả. Có thể anh vẫn ở đó, chỉ là thế giới của anh đang tạm thời khép lại với mọi người. Nhưng ít nhất, anh vẫn đang sống.
Không chần chừ, Cún vội chạy về nhà. Nó lục dưới gầm giường, lôi ra vỏ lon nhỏ đựng toàn bộ số tiền nó dành dụm bấy lâu để mua sách học thêm. Không do dự, nó cầm số tiền ấy chạy một mạch đến tiệm tạp hoá đầu ngõ, mua một chiếc bánh bông lan mềm xốp – món mà nó từng thấy anh hay ăn. Hồi ấy, nó thường đứng bên lề đường mỗi sáng, chỉ để thấy anh bước ra với chiếc bánh cầm tay, vừa ăn vừa cúi đầu đọc sách.
Trở lại toà nhà sang trọng, nó rón rén leo lên cầu thang, dừng trước cánh cửa lạnh lẽo ấy. Đặt chiếc bánh xuống, nó đứng do dự một lúc lâu. Bàn tay nhỏ run rẩy gõ nhẹ ba tiếng. Rồi như sợ bị bắt gặp, nó quay đầu chạy thật nhanh, tim đập thình thịch.
Đêm đó, Phong ngồi một mình trong căn hộ rộng lạnh như băng. Không có tiếng nói, không có bước chân, không một ai đến bên. Sau biến cố tối qua, cả thế giới như tan vỡ theo tiếng cửa đóng sập. Cậu không khóc, không nói, chỉ ngồi đó, nhìn ra khung cửa sổ đã bị mưa phủ mờ.
Khi nghe thấy tiếng gõ nhẹ trước cửa, Phong tưởng là ảo giác.
Cậu đã định mặc kệ. Định để tất cả trôi qua như bao lần cậu bị bỏ lại. Nhưng rồi... trong cái tĩnh lặng đến ngạt thở ấy, giữa tiếng tích tắc đồng hồ và từng giọt mưa nhỏ xuống mái hiên, có điều gì đó thôi thúc cậu đứng dậy. Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu … là chiếc bánh bông lan được đặt gọn gàng bên cạnh. Không có thiệp, không có tên, không ai ở đó cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là một chiếc bánh.
Cậu ngồi xuống sàn nhà, nhìn nó thật lâu, trong tiếng mưa đều đều gõ lên khung kính – như thể ai đó đang khóc thay cậu.
Không ai biết, nhưng chính khoảnh khắc đó, một cái gì đó trong tim cậu—bị đóng băng từ tối hôm qua—đã bắt đầu nứt ra một vết rất nhỏ.
Vị bánh ngọt mềm trên đầu lưỡi không làm cậu khóc.
Thứ khiến cổ họng cậu nghẹn lại là cảm giác:
“Mình vẫn còn được ai đó nhớ đến.”
Phong không biết tại sao người đó lại biết cậu thích món này.
Cũng không biết người đó là ai—hoặc có thể, cậu biết nhưng chưa dám thừa nhận.
Chỉ biết, sau đêm đó, cậu bắt đầu mong đợi một điều gì đó từ bên ngoài cánh cửa.
Không phải một chiếc bánh, mà là sự hiện diện lặng lẽ của một người nhỏ bé...
Người đã lặng lẽ đến, không hỏi han, không phán xét, không cần lý do gì cả.
Chỉ đơn giản là sợ cậu… sẽ bị đói.
“Không phải chiếc bánh làm tôi muốn sống tiếp.
Mà là ai đó… vẫn còn nghĩ đến tôi trong một ngày tôi tưởng mình đã chết.”