Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 8: Một khoảng trời - Hai Thế Giới



Năm đó, Phong vừa tròn mười tuổi.

Bố cậu vừa thắng một dự án lớn, trở thành cái tên được giới bất động sản nhắc đến liên tục trong các bản tin. Gia đình cậu chuyển về sống trong một căn hộ cao cấp trên tầng thượng của tòa chung cư mới – nơi người ta gọi là penthouse.

Từ trên ấy, vào những buổi chiều muộn, Phong có thể nhìn trọn cả thành phố trải dài dưới chân, rực lên thứ ánh sáng cam hồng nhợt nhạt như giấc mơ bị đánh bóng. Những tòa nhà san sát, xe cộ lấp lánh như dòng sông ánh sáng trôi chậm. Không khí ấy, trong mắt cậu, thật hào nhoáng, như một thế giới mà mọi thứ đều có thể đạt được, chỉ cần có đủ quyền lực và tiền bạc. Nhưng ngay bên dưới chân tòa nhà hào nhoáng đó, khuất sau những lối đi kỹ thuật và bức tường chắn bụi, là một khu ổ chuột nhỏ – nơi những mái tôn rỉ sét chen chúc nhau như chắp vá tạm bợ một giấc mơ còn dang dở.

Cún sống ở đó.

Cô bé tám tuổi, dáng người nhỏ thó, làn da đen nhẻm vì nắng, tóc cắt lởm chởm, chân tay lúc nào cũng lem luốc bùn đất. Mỗi sáng, nó lom khom đi lượm ve chai, lật từng chiếc hộp nhựa, tìm kiếm những mẩu bánh dư người ta bỏ lại.

Không ai gọi nó bằng tên thật. Đám trẻ trong xóm trọ chỉ biết gọi nó là “con mất dạy” – vì nó không được đi học. Cún cũng chẳng thèm cãi. Bận lắm. Nó còn phải giúp mẹ gánh nước, nhặt chai nhựa, gom bìa carton đổi lấy vài đồng bạc lẻ. Nó đã quen sống như thế.

Rồi một ngày, đám người nhà giàu đổ bộ về khu nhà mới xây.

Xe hơi bóng loáng đỗ xịch ngay đầu hẻm, cửa mở ra kêu cạch – như một vết rạch lạnh lùng vào bầu không khí nghèo nàn, xé toạc cả sự yên ắng vốn dĩ đã mệt mỏi của nơi này. Những đôi giày da đắt tiền bước xuống trên nền xi măng đầy rác. Mùi nước hoa cao cấp lan ra, lấn át cả mùi cống rãnh và cá ươn gần đó.

Lũ trẻ trong xóm xúm xít ra xem như hội.

Phong bước ra khỏi xe với dáng vẻ ngạo nghễ của một cậu chủ nhỏ. Áo sơ mi trắng tinh, mái tóc được chải gọn, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt lạnh lùng, như thể thế giới này chẳng thứ gì làm cậu bận tâm. Đám trẻ ríu rít gọi cậu là “cậu chủ”, xun xoe mong được phát bánh kẹo.

Cún đứng lặng trong góc. Nhìn cậu từ xa.

Không giống đám trẻ kia. Không háo hức, không xun xoe.

Nhưng không hiểu sao… nó không rời mắt khỏi cậu được.

Phong giống như một vệt sáng lướt qua vùng trời u ám mà Cún đã sống suốt bấy lâu nay. Cậu đẹp đến mức… Cún bất giác quên mất mình đang cầm trên tay cả túi ve chai nặng trĩu.

Và quan trọng hơn cả… ánh mắt cậu ấy nhìn nó, không giống những người khác.

Không có khinh miệt. Không có ghét bỏ.

Chỉ là… một ánh nhìn lặng lẽ.

 

Một lần, Cún đang lom khom nhặt chai gần sân chơi thì quả bóng từ nhóm bạn của Phong lăn đến chân nó. Những đứa kia hét lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lùi ra, con kia! Đừng có đụng vô bóng của cậu chủ!”

Nó lặng thinh tránh ra.

Phong không nói gì. Nhưng cậu nhìn nó – rất lâu.

Chiều hôm đó, khi nó quay lại đống ve chai cũ, bên cạnh đó có một chai nước cam chưa khui, mát lạnh. Nó nhìn quanh. Không thấy ai.

Nó nhặt lên, uống một ngụm nhỏ, và lần đầu tiên mỉm cười một cách thật lòng.

Cậu bé 10 tuổi nấp sau gốc cây gần đó… khựng lại.

Lần đầu tiên, một nụ cười khiến trái tim cậu rung lên – như thể có một bản nhạc dịu dàng cất lên giữa bao xô bồ náo động.

Cậu không biết tên cô bé ấy là gì. Nhưng kể từ hôm đó, cậu bắt đầu đi ngang khu sân chơi vào mỗi chiều, chỉ để... chờ một nụ cười giống như hôm ấy.

 

Vậy đó…

Ngay từ lần đầu gặp nhau, chúng ta đã gieo một hạt giống nhỏ, lặng lẽ mọc lên trong im lặng.

Giữa một mái hiên penthouse và một mái tôn thủng lỗ chỗ… là sợi dây nối mảnh – nhưng chưa từng đứt.

 

🖋️ NGOẠI BÚT – Phong:

“Có những người ta chỉ lặng nhìn từ xa.

Nhưng cả đời, chẳng thể nào quên ánh mắt ấy.”

“Cô bé ấy không giống ai cả. Không cười lấy lòng, không cúi đầu van xin…

Chỉ đứng đó, như một chấm nhỏ bé lạc trong bức tranh lớn.

Nhưng lạ thật, ánh mắt ấy cứ ở mãi trong đầu mình.

Giống như… mình đã từng thấy màu tím đó trong giấc mơ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com