“Có những bức tường không cần thiết phải cao, vì cách mà người ta dựng lên chúng lại chính là để tự bảo vệ chính mình.”
Căn phòng của Ánh Dương không phô trương. Không nước hoa đắt tiền, không mỹ phẩm bày biện, chẳng có tủ giày hay túi xách thời thượng.
Mọi thứ đơn giản, gọn gàng đến mức gần như tối giản, nhưng lại toát lên một sự tinh tế không thể bắt chước. Tựa như từng món đồ nơi đây đều có lý do để hiện diện, không thừa, không thiếu.
Một giá sách cao vút chạm trần, chiếm trọn bức tường đối diện cửa sổ. Ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống, làm nổi bật những bìa sách đã ngả màu thời gian, như kể lại từng câu chuyện đã ngủ yên.
Wind lặng lẽ bước vào thế giới ấy—một thế giới vắng bóng xa hoa, nhưng đầy ắp sự dịu dàng.
Ánh Dương đang rót nước. Chiếc áo phông trắng đơn giản, quần jeans đen ôm vừa vặn, mái tóc dài tết gọn thành một b.í.m nhỏ.
Chẳng chút phô trương, nhưng ở cô toát lên một thứ mềm mại khó gọi thành tên.
Như thể sự tinh tế không đến từ cách chải chuốt, mà từ chính con người cô.
Ánh mắt Wind chậm rãi lướt quanh, dừng lại trên kệ sách chất đầy: từ sách giáo khoa, văn học đến những cuốn chuyên ngành dày cộp mà anh cũng từng phải đọc hồi học tiến sĩ.
Anh bật cười khẽ, hỏi:
“Em thích đọc sách đến thế à?”
Ánh Dương đặt ly nước xuống, ánh mắt vẫn dịu dàng.
“Ừm. Em thích học.”
“Chắc hồi đi học em học giỏi lắm.” – Wind nghiêng đầu trêu nhẹ.
Cô lắc đầu, cười nhạt.
“Em không đến trường như người ta. Những cuốn này… em tự mua. Tự học ở nhà.”
Wind khựng lại.
Một câu nói đơn giản, mà như thể ai đó vừa chạm tay vào nút tua chậm ký ức.
Anh ngồi xuống, tay khẽ lướt qua gáy một cuốn sách cũ, bìa đã sờn.
Ánh Dương cũng kéo ghế đối diện, ngồi xuống.
Không ai thúc ép. Không ai hỏi dồn.
Cô bắt đầu kể—giọng nhẹ bẫng như gió, nhưng trong mắt lại gợn lên những mảng tối âm thầm.
“Bố mẹ em có hai đứa con. Em là con cả. Dưới em là một cậu em trai—báu vật của bố.”
Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không chạm tới mắt.
“Còn em… là sản phẩm của một lần lầm lỡ. Bố em ghét em. Rất ghét. Em giống như cái gai trong mắt ông ấy, là nơi ông trút giận mỗi lần thua bạc, mỗi lần cãi vã với mẹ.”
Gió ngoài cửa sổ khẽ lùa vào, làm tấm rèm trắng mỏng bay nhè nhẹ.
Không gian quanh họ như đông cứng lại.
“Năm em học lớp ba, bố em phá sản. Nhà chẳng còn gì ngoài đống nợ. Ông ấy uống rượu, chơi đề, rồi đánh đập.”
Cô ngừng một nhịp, như nuốt lại điều gì đó.
“Em cũng thôi học từ đó.”
Wind siết chặt bàn tay dưới bàn. Một cảm giác như kim châm dọc theo sống lưng.
“Mỗi ngày, xong việc sớm, em lại lén chạy ra sau trường tiểu học. Đứng sau cửa sổ lớp học, nghe thầy giảng bài.
Bạn bè em học lớp bốn, nhưng em đã học lén đến lớp năm rồi.”
“Em giỏi thật.” – Wind khẽ nói.
Ánh Dương mỉm cười, nhẹ như hơi thở.
“Không phải giỏi đâu. Chỉ là... em thích học.
Và… học giúp em quên đói.”
Wind nhìn cô thật lâu.
Không phải nhìn vào bộ đồ giản dị, hay mái tóc b.í.m gọn gàng.
Mà là nhìn vào ánh mắt ấy—một vết sáng mong manh giữa bùn đất, như một bông sen nhỏ, không hề vấy bẩn.
“Em đã từng rất nghèo.” – cô nói, giọng nhẹ tênh, như kể về người khác.
“Có những ngày phải lượm ve chai sau chợ, mặc đồ xin lại, đi dép rách, ăn cơm nguội...
Nhưng không phải lúc nào cũng tệ. Mẹ em hay nói: nghèo cho sạch, rách cho thơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Wind nghe từng lời, từng nhịp thở của cô như đ.â.m sâu vào lồng n.g.ự.c mình.
Không phải thương hại.
Mà là… nể trọng.
“Em không thấy mình khổ đâu.” – Ánh Dương mỉm cười, rất nhẹ.
“Chỉ là nếu muốn thay đổi, thì … phải tự mình làm thôi.”
Một lúc lâu, Wind mới cất tiếng—giọng anh khàn đi.
“Em đã phải lớn lên… một mình.
Từ quá sớm.”
Ánh Dương im lặng.
Chỉ có gió nhẹ đưa rèm cửa khẽ bay.
Rồi cô hỏi, rất khẽ:
“Còn anh?
Anh có từng đói không?”
Khoảng lặng trùm xuống như lớp sương mỏng.
Wind nhìn vào đôi mắt ấy—sâu thẳm như đáy vũ trụ, như thể mọi lời nói đều thừa thãi.
Lần đầu tiên, anh không còn là CEO lạnh lùng.
Không còn là người nắm quyền kiểm soát.
Chỉ là một người đàn ông, đối diện với một cánh cửa ký ức chưa từng hé mở cho ai.
Anh đáp, rất khẽ:
“Có.
Nhưng không phải đói cơm...
Mà là … thèm cảm giác ấm áp.”
🖋️ NGOẠI BÚT – Nhật ký Ánh Dương:
Có một khoảng thời gian dài, em nghĩ mình đã quen với việc bị lãng quên.
Quen với những bữa cơm nguội, những bộ quần áo vá víu, và những giấc mơ không dám nói thành lời.
Nhưng hóa ra, con người ta chưa bao giờ thực sự quen với cô đơn.
Chỉ là, học cách cười, học cách im lặng, học cách gấp nỗi đau lại...
Giấu sau một cánh cửa không ai biết.
Em cũng từng nghĩ nếu không ai cho mình một chỗ để thuộc về, thì thôi, em tự dựng lấy một mái nhà trong tim mình vậy.
Chỉ cần không ngừng bước về phía trước, em tin, sẽ có ngày chạm được bầu trời của riêng mình.
🖋️ NGOẠI BÚT – Nhật ký của Wind:
Tôi đã từng đứng trong ánh đèn sân khấu, giữa những tiếng vỗ tay, giữa những cuộc đàm phán bạc tỷ.
Nhưng chưa một lần... tôi được đứng sau ô cửa lớp học, chỉ để nghe lén một bài giảng.
Cô ấy chỉ ngồi đó. Giữa căn phòng không có gì đặc biệt ngoài kệ sách cũ. Nhưng từng câu nói của cô ấy khiến tôi thấy mình bị trần trụi.
Có những vết thương không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng anh thấy.
Từng vết nứt nhỏ trên đôi mắt em, từng vết xước em cố giấu sau những nụ cười mỏng manh.