“Có những bữa tối không vì đói, mà vì người ta cần một nơi để quay về.”
Tối thứ Sáu. Hà Nội se lạnh như thể ai đó vừa khẽ thở dài vào gió. Không mưa, nhưng đủ để người ta thấy thiếu một vòng tay. Loại gió đủ khiến người ta muốn cuộn mình trong chăn, pha một ly cacao nóng, và nghe một bản nhạc không lời cũ kỹ.
Gió thổi dọc hành lang dài hun hút của chung cư, như một lời mời gọi… dịu dàng, mà trống trải.
Wind đứng trong bếp.
Trên bàn là hai phần cơm bò sốt tiêu đen, trình bày đơn giản nhưng gọn gàng. Anh vốn không phải kiểu người kiên nhẫn với những thứ tỉ mẩn, nhưng hôm nay… tay anh lại chậm rãi hơn thường lệ, như thể có một thứ vô hình dẫn dắt. Không cần lý do. Không cần giải thích. Nhưng trong từng lát cắt mỏng của miếng thịt, trong cách rưới nước sốt đều tay... là một người đang cố giấu đi những điều không tên.
7:30 tối.
Một khoảnh khắc đã được lên kế hoạch từ trước.
Nhưng tim vẫn đập như thể đang chờ một điều gì chưa từng xảy ra.
Wind đứng trước cửa phòng 1203, ngón tay anh khẽ chạm vào bề mặt gỗ. Anh dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu.
“Làm gì căng… chỉ là bữa tối thôi mà.” Anh nói thầm, nhưng tay vẫn giữ nguyên trên mặt gỗ. Như thể đang chạm vào ranh giới giữa an toàn và khao khát
Cốc. Cốc. Cốc.
Cánh cửa mở.
Ánh Dương xuất hiện trong chiếc áo len màu kem, tay vẫn cầm quyển sách mở dở. Trang sách được đánh dấu bằng một sợi dây màu nâu—lặng lẽ, như chính cô.
Gương mặt cô thoáng chút bất ngờ. Rồi nhanh chóng là một nụ cười—nhẹ như gió cuối chiều.
Wind giơ phần cơm lên, cười nhẹ.
“Anh nấu hơi nhiều. Không biết em có thích bò không.”
Cô nhìn anh một lúc. Trong ánh mắt ấy có điều gì đó như thể đang cân nhắc, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười và nghiêng người:
“Vào đi. Đúng lúc em cũng lười nấu.”
Không cần lời cảm ơn. Không cần khách sáo.
Chỉ đơn giản là một buổi tối yên ả, hai người lặng lẽ dùng bữa trong căn hộ nhỏ.
Chia nhau món ăn như thể đã quen nhau từ lâu.
Ánh đèn vàng dịu rọi xuống, phản chiếu ánh mắt cô, mái tóc cô, bóng dáng cô… như một thước phim quay chậm.
Thỉnh thoảng, họ trò chuyện.
Về công việc.
Về con mèo hay kêu vào sáng sớm.
Về quán cà phê dưới chung cư pha cà phê dở tệ, nhưng lại có playlist nhạc cực chill.
Mỗi câu chuyện nhỏ, mỗi tiếng cười thưa thớt—đều là sợi dây vô hình kết nối hai con người.
Càng lúc càng siết chặt, nhưng nhẹ đến mức họ không nhận ra.
Khi bữa ăn kết thúc, Ánh Dương đứng rửa bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh sáng từ đèn bếp hắt xuống, đổ lên vai cô một quầng sáng mờ nhòe, tạo thành một bóng hình thanh thoát, yên bình.
Wind tựa vào bàn, tay xoay nhẹ ly nước ấm, mắt dõi theo từng cử động của cô.
“Em thường mời người lạ vào nhà vậy à?” – anh hỏi, nửa đùa nửa thật.
Cô không quay lại, chỉ mỉm cười:
“Không. Nhưng … anh không phải người lạ.”
Tim anh lệch một nhịp. Lạ thật – câu nói đơn giản ấy… sao lại khiến lồng n.g.ự.c mình nhói lên thế này.
“Vì… cùng chung cư?”
“Vì… lần đầu gặp, anh đã kể cho em nghe cả một phần đời rồi.”
Câu nói nhẹ nhàng, lơ đãng. Nhưng lại khiến không gian bỗng như đông cứng lại.
Wind hơi khựng lại, mắt vẫn không rời dáng cô.
“Còn em, chẳng kể gì.”
“Vì em đang chờ cơ hội.”
“Thế… hôm nay là cơ hội chưa?”
Anh hỏi, giọng có chút nghẹn lại, nhưng cũng đầy sự mong chờ.