Gió nơi này thổi không giống gió thành phố. Nó lạnh, nhưng không rét buốt. Như một vết thương đã thôi rỉ máu, nhưng vẫn chưa lành.
Wind đứng tựa vào lan can đá xám, mắt dõi ra mặt hồ phẳng lặng. Ánh chiều tà nhuộm lên vai anh một sắc cam nhạt. Trầm mặc. Hoang hoải.
Tiếng bước chân phía sau dừng lại đúng ba mét. Vừa đủ để không xâm phạm, nhưng cũng không xa đến mức có thể giả vờ như chưa từng tới.
“Tôi không biết anh đang trốn tránh điều gì.”
Wind không quay đầu. Anh nhận ra giọng nói đó – trầm hơn so với mấy năm trước, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng của người từng đặt ranh giới với cả thế giới.
“Nếu đến để chỉ trích, thì em có thể dùng từ ngữ mạnh hơn. Tôi nhận.”
“Tôi không đến để thay chị gái tôi cầu xin anh một tình yêu hay sự thương hại, càng không phải gây chiến. Mặc dù, nếu có thể, tôi đã muốn đ.ấ.m thẳng vào mặt anh hàng trăm lần.” Bàn tay cậu siết chặt, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
“Tôi đến để nhắc anh nhớ.” Phạm Quang Minh bước tới một bước. “Rằng thứ anh bỏ lại không phải một mối tình, mà là một người con gái.”
Wind im lặng.
“Chị ấy nói sẽ không đợi nữa. Nhưng anh có thấy không? Chị tôi... mỗi sáng vẫn luôn pha hai tách cà phê đen. Một cho mình. Một cho người không còn quay lại. Mỗi tối chị ấy vẫn đặt ghế ngoài ban công, như thể ai đó sẽ bất ngờ trở về.”
Wind siết c.h.ặ.t t.a.y trên lan can.
“Anh có thể không yêu chị ấy. Nhưng không ai có quyền khiến chị ấy yêu đến mức tự làm tổn thương chính mình.”
“Tôi chưa từng xin cô ấy đợi.” Giọng Wind khàn đi. “Chưa từng hứa sẽ quay lại.”
“Nhưng anh đã để lại một tia hy vọng.” Quang Minh ngắt lời. “Và với chị ấy, một tia thôi là đủ để chờ cả đời.”
Im lặng kéo dài, như một bản án không cần tòa tuyên. Gió thôi thổi. Hồ thôi gợn sóng.
“Đến lúc anh phải đối diện với quá khứ của mình rồi. NGAY BÂY GIỜ. Yêu hay không yêu. Chờ hay không chờ. Hãy nói với chị ấy một lần. Rõ ràng, rạch ròi. 20 năm thanh xuân của chị gái tôi chẳng lẽ không đáng để anh tự mình nói lời từ biệt?”
Wind siết chặt nắm tay, ánh mắt dán chặt vào tách cà phê đang nguội lạnh trên bàn, như thể có thể tìm được câu trả lời ở đáy cốc.
“...Tôi chưa từng dám nói tạm biệt, vì tôi vẫn chưa từng thôi yêu cô ấy.”
Giọng anh trầm, nghèn nghẹn như bị kẹt giữa ngực. Mỗi chữ rơi ra đều như kéo theo cả m.á.u và nước mắt. Một khoảng lặng kéo dài sau câu nói đó, chỉ còn tiếng thở mạnh của Wind – như thể đang cố giữ bản thân không bật khóc.
Wind ngẩng lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Quang Minh – ánh nhìn lạnh lẽo, nhưng phía sau lại là một nỗi sợ sâu thẳm.
“Tôi sẽ đi. Không phải vì cậu nói, mà vì… tôi không thể sống tiếp nếu không nói lời cuối cùng với Cún. Dù cô ấy có đuổi tôi đi, dù cô ấy đã không còn chờ tôi nữa… tôi cũng phải tự mình kết thúc. Phải là tôi. Không ai khác được phép đặt dấu chấm hết cho chuyện này ngoài chính tôi và cô ấy.”
Wind biết, mình không có quyền trốn tránh. Không phải vì Quang Minh nói, mà vì trái tim anh đã thôi không chịu nổi nữa rồi.
Mưa rơi nặng hạt. Wind bước xuống xe, tay áo sẫm nước mưa, dáng người cao lớn trở nên lạc lõng giữa phố đông. Anh lần theo từng mảnh ghép của những gì Cún để lại—một quán cà phê cô từng ngồi viết bản thảo, một nhà sách nơi họ suýt chạm mặt… và cuối cùng, một bảng thông báo dán bên cửa kính tiệm sách nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ký tặng sách – Bằng Lăng nở muộn, Thứ 7 tuần này.”
Góc dưới cùng tờ giấy là một chữ ký nhỏ:
“B.L”
Và phía sau, như một vết xước vào tim anh:
“Gửi anh – người em chưa bao giờ quên.”
Wind đứng lặng. Ánh đèn từ tiệm sách phản chiếu gương mặt anh trong lớp kính—gương mặt của người đàn ông từng có tất cả, giờ đây chỉ còn một điều duy nhất muốn giữ lại.
Anh đặt tay lên cửa kính, nơi dòng chữ run rẩy hiện lên mờ ảo:
“Bằng Lăng nở muộn… nhưng vẫn nở.”
NGOẠI BÚT – QUANG MINH
“Một tách cà phê nguội”
Ngày… Tháng… Năm…
Tối nay, chị lại để nguội một tách cà phê.
Em từng nghĩ, nếu có ai đủ sức làm chị em đau đến vậy, thì người đó hẳn là một kẻ tệ bạc đến mức không xứng để nhắc tên. Nhưng khi nhìn thấy anh hôm nay, em đã hiểu.
Anh không tệ. Anh chỉ là một kẻ yếu đuối được nguỵ trang bằng thứ lạnh lùng cứng cỏi.
Anh trốn chạy, không vì anh không yêu. Mà vì anh yêu quá sâu, đến mức không dám đứng trước người mình làm tổn thương.
Chị em đã từng là một người rất mạnh mẽ. Nhưng 20 năm yêu đơn phương một người đàn ông không dám quay đầu… chị ấy trở thành người phụ nữ hay giật mình lúc nửa đêm, và bắt đầu tin vào những dấu hiệu từ số phận.
Một tiếng chuông điện thoại. Một bóng dáng quen. Một tách cà phê mỗi sáng – như một lời gọi tên trong im lặng.
Nếu anh quay lại, hãy nhìn chị em một lần – không phải với ánh mắt của một người nợ lỗi. Mà là với ánh mắt của người từng được yêu đến quên cả tự trọng.
Chỉ cần anh đủ can đảm để tự mình kết thúc chuyện này, em sẽ không ghét anh nữa.
Chỉ một lần, anh hãy là người chủ động nói tạm biệt – hoặc bắt đầu lại – với người con gái vẫn đặt một chiếc ghế trống mỗi tối…