Buổi ký tặng sách diễn ra tại một nhà sách nhỏ, giữa lòng Hà Nội.
Gió tháng Tư thổi qua khung cửa, mang theo chút hương mưa và mùi hoa bằng lăng vừa nở. Những chùm tím lặng lẽ rơi xuống mái hiên, vương trên tóc người đi ngang, dịu dàng như một lời chào muộn.
Hội trường kín người. Trên màn hình LED phía sau sân khấu, cái tên “Bằng Lăng” hiện lên rực rỡ. Ánh đèn flash chớp liên tục.
Cô gái đang ngồi trước bàn ký tên, dáng vẻ trầm tĩnh và dịu dàng đến lạ. Mái tóc cột thấp, gương mặt trang điểm nhẹ, nhưng ánh mắt… sắc như thể đã nhìn thấu mọi nỗi đau trên đời.
Không ai biết...
Anh đã đến từ rất sớm.
Đứng ở cuối hàng, như một kẻ lạ, tay siết lấy cuốn sách nhỏ — tập truyện ngắn mang tên “Người em chưa từng quên”. Mỗi chữ trong đó, như từng nhát dao, cứa vào tim anh.
Mỗi dòng… là một phần ký ức của cả hai được ghép lại, méo mó, đau đớn, đẹp đến không thở được.
Tiếng xôn xao rộ lên quanh anh:
“Cô ấy chính là Bằng Lăng à?”
“Đẹp thật…”
“Không ngờ lại trẻ như vậy!”
“Quang Minh nói đúng, thiên tài thường khiêm nhường đến vô hình…”
Anh đứng giữa những lời đó, nhưng đôi mắt chỉ nhìn em.
Không ai biết trái tim anh đang run đến mức tưởng như có thể rơi vỡ ngay tại chỗ.
Mỗi bước tiến lên gần em… là một lần anh phải hít thở thật sâu. Vì sợ.
Sợ em không nhận ra anh.
Sợ em nhận ra — nhưng quay đi.
Sợ em đã thực sự buông bỏ người từng khiến em khóc đến cạn nước mắt.
Và rồi...
Anh đứng trước mặt em.
Ánh mắt em ngước lên.
Dừng lại nơi anh.
Thế giới như đông cứng. Ánh sáng lặng đi.
Em không nói.
Chỉ nhìn anh — nhưng trong ánh mắt ấy… là cả trăm câu hỏi chưa từng thốt thành lời.
Có giận. Có trách. Có đau. Có một thứ gì đó đã lỡ mất… nhưng vẫn chưa chịu lụi tàn.
Anh đưa ra cuốn sách.
Trên trang đầu, không phải tên người nhận ký tặng — mà là một dòng chữ anh đã viết từ tối qua, từng nét mực run rẩy:
“Nếu em còn nhớ người tên Phong…
thì xin hãy cho Wind một cơ hội cuối cùng.”
Cây bút trong tay em rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiếng nhỏ.
Nhưng với anh — như tiếng tim mình vừa bị ai bóp nghẹt.
Căn phòng vẫn ồn ào.
Người đến người đi.
Nhưng thế giới của anh và em… đã tách biệt.
Chỉ còn hai trái tim thổn thức giữa những năm tháng dở dang.
Anh cúi đầu, giọng trầm, nghèn nghẹn:
“Nếu trên đời này không ai có thể yêu một người hai lần… thì anh chỉ có thể tin rằng,
mình chưa từng ngừng yêu em một phút giây nào cả.”
Em ngước lên.
Nước mắt chưa kịp rơi đã bị bàn tay quen thuộc kia nhẹ nhàng lau đi.
Gương mặt ấy vẫn như xưa… chỉ là đôi mắt đã mang theo quá nhiều hối tiếc.
Một Wind từng lạnh lùng, tự phụ, không để lộ một kẽ hở nào — giờ đang đứng run rẩy, thấp thỏm trước một cô gái nhỏ bé hơn mình.
Và rồi, giữa vô vàn tiếng ồn ào, Wind hỏi em — bằng giọng thì thầm, chỉ đủ cho hai người nghe:
“Anh xin được xếp hàng lại từ đầu.
Nhưng em cho anh biết, hàng này... có còn chỗ cho anh không?”
Em cúi đầu.
Không nói.
Không nhìn anh nữa.
Một giây.
Hai giây.
……….
Thời gian ngừng trôi.
Gió ngoài hiên cuốn theo vài cánh bằng lăng rơi xuống trang giấy.
Em nhặt cây bút lên.
Bàn tay run rẩy.
Chầm chậm, từng nét một, em viết:
“Trên đời này…
làm gì có ai yêu một người đến hai lần đâu…
Chỉ có thể là…
chưa từng hết yêu thôi.”
Gió tháng Tư lại thổi qua khung cửa, cuốn bay một cánh bằng lăng tím nhạt rơi trên trang sách.
Và nơi dòng chữ ấy, nước mắt ai vừa chạm xuống, nhòe đi… nhưng không xoá được.