“Có những người không ra đi bằng hành lý.
Mà bằng im lặng.”
Hà Nội đón anh bằng một cơn gió đầu đông rét buốt.
Wind đứng nơi ngưỡng cửa, tay chưa kịp đặt vào công tắc đèn, ánh chiều muộn rọi vào qua lớp rèm buông hờ. Không gian ngập trong sắc cam nhạt, đẹp đến nhói lòng. Căn hộ vẫn thế, gọn gàng, ngăn nắp… như chưa từng có ai dọn đi.
Nhưng cũng chính vì thế, anh biết — em đã không chỉ dọn đồ, mà dọn cả trái tim.
Không còn hơi thở em giữa căn bếp, không còn tiếng bước chân nhẹ tênh trong hành lang, không còn ly cà phê nghiêng nghiêng trên bàn mà anh từng lén uống cạn khi em quay đi.
Gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ mở hé. Mọi thứ yên tĩnh đến nghẹt thở.
Trên bàn, chiếc chìa khóa anh đưa cô vẫn nằm đó, im lìm, vô cảm.
Wind cầm nó lên, lòng bàn tay siết chặt đến run rẩy.
Anh đã từng dặn cô: “Yên tâm. Sang đến nơi, sắp xếp công việc xong anh sẽ gọi về cho em.”
Nhưng anh đã không gọi. Anh chọn im lặng. Anh chọn để người khác tổn thương cô, thay anh.
Vì anh sợ. Vì anh yếu đuối. Vì lần đầu tiên trong đời, Wind không biết mình nên giữ lại điều gì — quyền lực, hôn nhân… hay một người con gái đã từng là cả bầu trời tuổi thơ lẫn hiện tại của anh.
Anh mở điện thoại, lần tìm những dòng tin nhắn cũ của cô.
Vẫn còn đó:
“Em đợi.”
“Em ổn mà.”
“Em tin anh.”
Mỗi chữ như một nhát dao.
Wind ngã người xuống ghế, nơi cô từng ngồi lật giở tài liệu, từng ngước lên cười nhẹ khi anh bước vào phòng.
Góc ngăn kéo vẫn còn trống.
Nhật ký cô để lại – cô đã tìm thấy nó.
Cô đã biết tất cả.
Biết Wind chính là Phong. Biết những năm tháng ấy không phải chỉ là giấc mộng riêng một người.
Nhưng điều cô không biết — là chính anh, cũng đã nhận ra cô.
Trong cuộc họp báo hôm ấy, khi cái tên “Cún” vang lên, khi ánh mắt Phạm Quang Minh rạng rỡ gọi tên chị gái mình — Wind như c.h.ế.t lặng.
Dòng m.á.u trong người anh như ngừng chảy.
Bằng Lăng là Cún. Và Cún… là Dương.
Chân lý đau đớn ấy đánh thẳng vào anh – như một sự trừng phạt từ định mệnh.
Gió ngoài cửa sổ thổi ngược vào căn phòng.
Mang theo tiếng thở dài của người từng chờ đợi,
Của một trái tim từng nghĩ mình được yêu,
Của một cô gái không còn gì để tin nữa.
Anh hít một hơi thật sâu, cố giữ cho đôi tay mình thôi run rẩy, lật giở từng trang nhật ký.
Nét chữ của em hiện ra, mảnh khảnh nghiêng nghiêng, nhòe nước:
“Anh Phong, Cún không chờ anh nữa.
Dương cũng không chờ Wind nữa.
Chỉ là, có một số thứ em đã giữ quá lâu đến mức bản thân không thể tự vứt bỏ.
Em trả lại cho anh.”
Phía dưới, là một bông bằng lăng khô, màu đã nhạt đi, nhưng hình dáng vẫn nguyên vẹn — như tình cảm em giữ, như ký ức về một người tên Phong mà em từng yêu suốt tuổi thơ.
Anh ngồi sụp xuống sàn. Cả người không còn chút sức lực nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác như có ai đó vừa đ.ấ.m thẳng vào lồng n.g.ự.c anh, moi t.i.m ra, siết lấy, rồi lặng lẽ bỏ đi — để lại một khoảng rỗng rạc không gì lấp được.
“Không chờ nữa…”
Ba chữ thôi. Nhẹ nhàng như gió, mà nặng như cả một đời người.
Anh từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để chịu đựng bất cứ mất mát nào. Nhưng không phải mất em.
Anh run tay chạm vào bông bằng lăng. Ký ức ngày ấy ùa về, như một thước phim quay chậm — Hàng ghế đá cũ, trong cơn mưa rào đầu hạ, có cô gái nhỏ nghiêng nghiêng chiếc ô màu xanh cũ, cố gắng che cho anh khỏi ướt mưa, mắt long lanh hỏi: “Anh Phong, có nhớ em không?”
Anh nhớ. Trời ơi, anh nhớ.
Anh nhớ em đến mức đau cả tim, nhớ đến mức từng đêm anh vẫn gọi tên em trong mơ…
Nhưng anh đã để mất em — không chỉ một lần.
Lần đầu là khi quay lưng đi khỏi cái xóm nghèo đó mà không một lời hứa hẹn
Lần thứ hai là khi đứng cạnh người con gái khác, để em một mình bơ vơ giữa giấc mơ cũ.
Và lần này… là mãi mãi chăng?
“Em trả lại cho anh.”
Em không cần gì nữa. Không cần lời giải thích, không cần sự tha thứ, không cần biết anh đau đến mức nào.
Em để lại cho anh ký ức. Và mang theo trái tim đã vỡ của mình, rời đi.
Nhẹ tênh, kiêu hãnh, và dứt khoát đến tàn nhẫn.
Anh khóc. Thật sự khóc.
Lần đầu tiên trong bao năm, Wind — kẻ từng khiến cả thương trường run sợ — ngồi giữa căn hộ tối om mà bật khóc như một đứa trẻ mất mẹ. Anh không biết đã ngồi bao lâu. Chỉ biết nước mắt rơi, ướt đẫm tay áo, mà tim vẫn không ngừng đau. Có những nỗi đau không có máu, nhưng lại khiến người ta muốn c.h.ế.t đi chỉ để không phải cảm nhận thêm một lần nữa.
Anh áp mặt vào cuốn sổ, thì thầm qua từng tiếng nấc:
“Cún ơi… Đừng buông anh… Anh sai rồi… Anh về rồi đây… Em có thể quay lại không?”
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng gió len vào ô cửa sổ, nhẹ như một cái chạm thoảng qua — như em từng chạm vào cuộc đời anh, rồi biến mất.
Gió thổi ngược vào căn phòng.
Và vào tim anh.
Và ngay lúc ấy, anh biết:
Nếu lần này em không quay lại… thì anh sẽ đi tìm.
Tìm đến tận cùng thế giới,
Cho đến khi em chịu quay đầu,
Hoặc cho đến khi anh cạn hết hơi thở.
Ở một nơi nào đó, Ánh Dương đang viết phần kết cho cuốn tiểu thuyết của mình:
“Gửi anh, người em chưa bao giờ quên.
Anh là tất cả hồi ức tuổi thơ, là hy vọng cả thời thanh xuân, là tình yêu đầu tiên và duy nhất ở hiện tại. Em tưởng rằng chờ đợi anh là lựa chọn của bản thân em.
Chỉ cần em không đòi hỏi, không mong cầu hồi đáp, thì chờ đợi bao lâu là quyền của mình.
Nhưng em nhận ra em đã sai khi chưa từng hỏi anh có muốn điều đó hay không.
Là tại em, cứ cố chấp chờ đợi một điều không bao giờ đến. Vừa làm phiền anh, vừa làm đau lòng mình.
Ở một nơi nào đó, bằng lăng vẫn nở.
Em vẫn ở đó, không phải để chờ một người quay lại.
Chỉ là... chờ đợi đã trở thành một thói quen em không thể bỏ
Một thói quen không ai thấy, không ai biết… trừ trái tim em.”