Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 38: THỬ THÁCH 3 THÁNG — chương của những dằn vặt không tên



CHƯƠNG 37: THỬ THÁCH 3 THÁNG — chương của những dằn vặt không tên  

Ngay từ khoảnh khắc đặt chân đến Singapore, Wind đã biết… anh không chỉ bước vào một cuộc mặc cả — mà là một bản án không lời, được viết bằng 15 năm nợ nần câm lặng. Không giấy tờ, không cam kết, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh nhìn của Ngân Hà đều toát lên một điều:

“Ba tháng. Nếu sau đó anh vẫn không chọn em, em sẽ buông tay. Nhưng bây giờ… anh nợ em”

Trong ba tháng đó, họ sống trong cùng một căn hộ cao cấp được sắp xếp bởi Trịnh Gia. Không gian vừa đủ riêng tư, nhưng cũng vừa đủ xa cách để không ai bị tổn thương thêm lần nữa. Anh vẫn chăm sóc Ngân Hà, vẫn đưa đón cô đi vật lý trị liệu, vẫn ngồi lặng im nghe cô nói về giấc mơ được sống lại tuổi thanh xuân bên anh… Nhưng tất cả đều diễn ra như một người hộ vệ — không phải người chồng. Wind tưởng mình có thể giữ khoảng cách. Giữ đúng ranh giới của một người “chồng hợp pháp” và một “người đàn ông không còn yêu”. Nhưng anh đánh giá thấp sự kiên nhẫn – và thủ đoạn – của cô ấy.

 

Tháng đầu tiên

Ngân Hà luôn biết cách khiến mọi thứ trông như thật. Cô ấy dịu dàng một cách lạ thường. Cô ấy không ghen, không ép buộc — chỉ lặng lẽ bày biện mọi thứ như thể họ đã từng hạnh phúc thật sự. Căn hộ không còn mùi vị lạ lẫm, mà quen đến ngột ngạt. Như một chiếc lồng thủy tinh đẹp đẽ, đầy đủ tiện nghi… chỉ thiếu tự do.

Cô ấy chăm sóc anh bằng sự điềm tĩnh đến đáng ngờ, không cần nói “yêu”, chỉ cần xuất hiện đúng lúc, nói những điều vừa đủ, và sắp xếp mọi thứ theo cách khiến người ngoài nhìn vào tưởng như họ là một cặp đôi đang hồi sinh lại hạnh phúc cũ.

Có lần cô mang về một hộp cơm, đặt lên bàn rồi rút điện thoại ra chụp.

“Cười lên, Wind.”

Anh không cười. Nhưng bức ảnh đó vẫn được đăng, vẫn nhận về hàng ngàn lượt yêu thích.

Và Ánh Dương chắc cũng đã thấy nó.

Anh từng nghĩ: “Mình có thể chịu đựng được điều này. Chỉ cần 3 tháng.”

Mỗi đêm, khi Ngân Hà đã ngủ, anh ngồi một mình trước ban công, nhìn xuống những tòa nhà sáng đèn ở Marina Bay. Trong ánh đèn mờ mịt, anh luôn thấy một cái bóng — không rõ mặt, không rõ hình, nhưng trong lòng anh biết chắc chắn… là em.

Ánh Dương.

Anh nhớ cách em hay cúi đầu khi cười, nhớ giọng em chậm rãi khi đọc từng dòng mã code, nhớ cả cái cách em quay đi khi bị anh nhìn quá lâu. Mỗi ngày không có em là một ngày anh mất phương hướng. Nhưng anh không cho phép bản thân yếu đuối. Anh còn lời hứa với Ngân Hà. Còn Trịnh Gia. Còn trách nhiệm.

Có lần, Ngân Hà hỏi:

“Nếu không vì lời hứa với ba mẹ em, anh có ở lại không?”

Anh im lặng. Nhưng trong lòng vang lên một tiếng “Không” rõ ràng đến mức khiến chính anh cũng đau.

 

Tháng thứ hai

Mọi thứ bắt đầu chuyển hướng. Ngân Hà trở nên táo bạo hơn. Cô ấy đặt vé du lịch ngắn ngày, cố ý chỉ đặt phòng đôi. Khi anh từ chối, cô ấy mỉm cười, “Chúng ta là vợ chồng, Wind. Em không làm gì sai cả.”

Một lần, trong chuyến công tác tại Đài Loan, cô ấy giả vờ say. Căn phòng khách sạn chỉ có một giường. Anh ngồi cả đêm trên ghế, tỉnh táo, không ngủ. Nhưng buổi sáng hôm sau, anh vẫn thấy hình ảnh mình bị chụp lại — khi đang cởi áo khoác cho cô ấy lúc cô giả vờ run. Bức ảnh đó — góc nghiêng của anh, bờ môi cô khẽ chạm vào má — lên trang nhất chỉ sau vài giờ.

“Wind và phu nhân chính thức hàn gắn sau biến cố?”

Dư luận tung hô.

Còn Ánh Dương?

Anh không biết lúc đó em nghĩ gì, nhưng anh biết cảm giác bị đ.â.m từ sau lưng thì như thế nào… vì giờ anh đang chịu nó từng ngày.

 

Anh cũng bắt đầu nghi ngờ.

Điện thoại anh từng bị đánh tráo. Tin nhắn gửi từ số anh — không phải do anh viết.

Có một buổi sáng, anh tỉnh dậy thấy một chiếc áo ngủ nữ vắt hờ trên ghế sofa, trong khi đêm qua anh đã ngủ một mình trong phòng khóa trái.

Ngân Hà bước ra từ phòng tắm, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ: “Anh say quá, chẳng nhớ gì à?”

Anh bắt đầu cảnh giác. Nhưng cũng chính lúc đó, cô đổi chiến thuật.

 

Tháng thứ ba

Ngân Hà bắt đầu dùng đến lá bài cuối cùng — cảm xúc. Cô ấy bỗng trở nên yếu đuối và bắt đầu nói về quá khứ, về nỗi đau mất mẹ, về khoảng thời gian bị bỏ rơi.

Và anh — người luôn mang gánh nặng bảo vệ — không nỡ làm tổn thương cô ấy thêm lần nữa.

Những đêm muộn, cô ấy bước vào phòng anh, không nói gì, chỉ đứng nhìn. Có lần, cô ấy bật khóc, gục đầu vào vai anh, nói: “Tại sao em đã ở bên anh 15 năm, mà vẫn không bằng một người mới quen?”

“Chỉ một lần thôi, Wind. Em muốn có một đêm thật sự là của riêng em. Không có quá khứ, không có Cún, không có những điều anh cố quên.”

Anh không trả lời.

Đêm hôm đó, vì quá mệt, anh ngủ quên trên giường – chiếc giường chung. Khi tỉnh dậy, cô ấy đang nằm cạnh anh, vẫn còn nguyên quần áo, nhưng đầu tựa lên vai anh, tay nắm lấy áo anh rất chặt. Ánh mắt cô ấy nhìn anh như muốn níu kéo cả thế giới.

Anh đứng dậy ngay sau đó. Từ hôm ấy, anh chuyển ra sofa, khóa cửa phòng mỗi đêm.

Ngân Hà im lặng suốt nhiều ngày sau đó. Nhưng anh biết, im lặng ấy là báo hiệu cho cơn bão cuối cùng.

 

 

Một tuần trước khi rời đi

Ngân Hà gửi đến Dương tin nhắn ấy — giả danh anh. Tin nhắn phũ phàng. Tin nhắn kết thúc.

Và sáng hôm đó, khi anh bước ra khỏi phòng tắm, chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Dòng chữ hiện trên màn hình khiến m.á.u anh đông lại:

“Chuyển khoản thành công: 500,000,000 VND. Ghi chú: tiền công dọn dẹp và chăm sóc Wind suốt thời gian qua.”

Anh nhìn con số đó hiện lên trên màn hình. 500 triệu. Một nửa tỉ — để trả giá cho những đêm im lặng, những bữa cơm không nói, và cả cảm xúc bị điều khiển từng chút một. Trong tích tắc, tim anh như bị bóp nghẹt. Không phải vì số tiền, mà vì… hóa ra trong ván cờ này, anh chỉ là một con tốt — được mặc định là đã c.h.ế.t từ trước.

Anh đã gào lên: “Em làm cái quái gì vậy, Ngân Hà?!”

Cô ấy đứng đó, bình thản như chưa từng có lỗi gì. Chỉ nói một câu: “Nếu cô ta còn chút tự trọng, cô ta sẽ không quay lại nữa.”

Wind hạ tay. Đau đến mức không còn sức để giận.

Ba tháng ấy — không có sự phản bội thể xác. Nhưng là một cuộc tra tấn tinh thần kéo dài. Là một chiếc bẫy, mà anh để mình rơi vào, vì không đủ mạnh để dứt bỏ từ đầu.

Và cũng chính đêm đó, anh nhận được tin nhắn từ Quang Minh:

“Anh còn không biết chị tôi đã rời đi rồi à?”

...

Giây phút đó, anh như c.h.ế.t lặng.

Người con gái anh từng dặn ‘Chờ anh’… đã không còn ở nơi ấy nữa.

Và người đàn ông đứng trước gương lúc này — cũng không còn là Wind ngày xưa.

 

NGOẠI BÚT | KHÔNG TÊN

(Trích nhật ký của Wind - trang không bao giờ gửi)

 

Ngày 17, tháng đầu tiên

Marina Bay rực đèn. Mọi thứ dưới chân anh đều sáng, trừ trái tim anh – phần tối nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ấy ngồi ngay sau lưng, nói một điều gì đó vui vẻ về món salad.

Anh chỉ gật. Không nghe.

Có những cuộc đối thoại không cần lời.

Và cũng có những cuộc sống, không cần tình yêu… vẫn cứ tiếp diễn.

Anh đang sống một cuộc đời như thế.

 

Ngày 38

Cún à, anh biết em đã thấy bức ảnh đó.

Cái cách ánh mắt em từng nhìn anh… chắc chắn giờ đã không còn như xưa.

Nhưng anh không thể nói gì. Không thể giải thích gì.

Vì trong mắt thế giới, anh đang “có tất cả” — vợ, danh tiếng, trách nhiệm.

Chỉ có anh biết… thứ anh muốn, đã không còn ở đây.

 

Ngày 65

Cô ấy bắt đầu khóc nhiều hơn.

Mỗi giọt nước mắt đều kéo anh về quá khứ — cái thời anh còn nghĩ rằng bảo vệ một người là đủ để gọi là yêu.

Nhưng không phải vậy.

Bảo vệ… không đồng nghĩa với chiếm hữu.

Và yêu… không bao giờ nên là thứ phải mặc cả bằng lòng biết ơn.

 

Ngày 89

Em còn tin anh không, Cún?

Tin rằng suốt ba tháng qua, anh không hề chạm vào bất cứ ranh giới nào khiến em phải đau?

Tin rằng anh từng đếm từng giờ để trở lại… nhưng rồi lại bị níu lại bởi một bản hợp đồng không tên?

Có lẽ giờ đây, em không còn cần câu trả lời.

Vì người cần chờ, đã không còn đợi.

Còn người cần yêu, lại bị chính anh làm tổn thương đến mức không còn muốn tin vào tình yêu nữa.

 

Ngày cuối cùng

Em đi rồi.

Lặng lẽ.

Mọi thứ còn sót lại chỉ là một khoảng trống trên ban công, nơi từng có giọng em khẽ nói:

“Em sẽ chờ.”

Em đã giữ lời.



Còn anh — thì không xứng để được tha thứ.

 

ĐỘC THOẠI – NGÂN HÀ

Biệt thự ven hồ – 11:43 PM

 

“Vậy ra, người đó… là lý do anh chưa từng thuộc về em.”

Gương mặt mình vẫn đẹp…

Thậm chí, còn đẹp hơn cả năm đó – cái năm mà Phong lần đầu đến nhà tôi, ướt sũng trong cơn mưa tháng Bảy.

Hôm đó, mẹ tôi bảo tôi: “Đứa bé này có ánh mắt rất ngoan.”

Còn tôi… tôi chỉ thấy cậu ta rất dễ điều khiển.

Mười lăm năm.

Tôi đã giữ anh bên cạnh mười lăm năm trời, bằng mọi cách — lòng tốt, ơn nghĩa, cám dỗ, cả đau thương.

Nhưng… chưa từng một lần giữ được ánh mắt anh.

Cái tên ấy – Cún – luôn nằm trong giấc mơ của anh.

Mỗi lần anh gọi tên cô ta, giọng anh lại dịu đi.

Còn tôi… mỗi lần gọi “Ngân Hà”, anh như đang đọc một trách nhiệm.

Tôi từng nghĩ:

Chỉ cần Cún không quay lại, tôi sẽ thắng.

Nhưng hóa ra… tôi đã thua từ trước cả khi bắt đầu cuộc chiến.

Ngày hôm nay, tôi đã thấy tất cả - thấy ánh mắt anh rưng rưng, cả người anh run rẩy khi Quang Minh nhắc về Cún, thấy cả chiếc cốc vỡ tan giữa sàn.

“Cô gái Ánh Dương đó hoá ra không phải chỉ là người anh mới quen 6 tháng, mà là Cún, cái tên anh vẫn thường nhắc trong mơ”

Tôi nhìn vào gương.

Người phụ nữ trong đó vẫn đẹp, vẫn quyền lực, vẫn luôn là “cái tên không thể thiếu” trong bất kỳ bảng xếp hạng nữ doanh nhân nào.

Nhưng đêm nay, cô ta lại ngồi trên sàn nhà, cạnh tủ rượu, mở một chai vang đỏ mà Wind từng thích.

Không phải để uống cùng anh.

Mà để tự tiễn biệt mình.

Tin nhắn tôi gửi cho anh — dòng cuối cùng trong cuộc đời một người đàn bà luôn tin rằng: Mình có thể giữ mọi thứ, trừ tình yêu.

“Chỉ cần em muốn… thì chẳng ai có thể giành được anh từ tay em, Wind ạ.”

Tôi tự hỏi… nếu tôi thật sự muốn đến cùng, liệu có thể giành lại anh không?

Rồi tôi bật cười.

Chẳng phải tôi đã luôn “muốn” suốt 15 năm rồi sao?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com