Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên. Một tin nhắn mới. Cô nhìn vào màn hình, trái tim thắt lại ngay khi thấy tên người gửi.
Từ: Wind
“Tôi nghĩ cô nên hiểu vị trí của mình. Wind chưa từng xem cô là gì ngoài một người giúp việc đúng lúc.”
“Tôi đã trở lại. Và tôi không muốn giữa chúng ta còn bất kỳ dư âm nào từ cô.”
“Đây là ‘lương’ cho những việc cô đã làm. Cảm ơn vì đã giúp tôi giữ chỗ cho đến khi tôi tỉnh lại.”
— Ngân Hà.
Một tiếng “ting” vang lên. Cùng lúc đó, tin nhắn chuyển khoản đến.
500 triệu. Kèm theo dòng ghi chú:
“Tiền công dọn dẹp, chăm sóc Wind suốt thời gian qua. Đừng liên lạc nữa.”
Tay cô buông rơi chiếc điện thoại. Tiếng va đập lạnh lẽo vang lên, giống như tiếng sụp đổ của một thế giới vừa bị kéo sập.
Cô bật cười. Trong nước mắt.
Một tiếng cười nghẹn lại nơi cổ họng, không thành âm.
Phong à… nếu đây là cái giá cho việc em đã chờ anh… thì có lẽ em ngu ngốc thật rồi.
Ngày xưa, khi Phong rời đi, Cún đã khóc – nhưng không đau đến vậy. Vì khi đó, Phong chỉ là một cậu bé 10 tuổi, mất tất cả, không thể tự quyết định cuộc đời mình. Cậu chẳng thể hứa hẹn gì, và Cún cũng không trách.
Cô chờ đợi… vì đó là lựa chọn của riêng cô.
Nhưng Wind thì khác.
Wind là người đàn ông đủ mạnh để quyết định mọi thứ. Anh đã hứa sẽ quay về. Đã dặn cô chờ.
Và chính anh lại là người phá vỡ lời hứa đó.
Khoảnh khắc nhận ra Wind chính là Phong, tim cô vừa kịp run rẩy vì hạnh phúc chưa trọn vẹn… thì ngay sau đó, một cái tát lạnh lùng đánh sập tất cả.
Hóa ra, cô chẳng là gì.
Chỉ là một người giúp việc… một “người giữ chỗ”.
Vậy còn Phong thì sao?
Có phải thứ tình cảm năm xưa cũng chỉ là thương hại?
Hay sau này, chỉ là cọng rơm cuối cùng khi anh không còn nơi nào để bấu víu?
Hai mươi năm chờ đợi, cuối cùng chỉ đổi lại một lời từ chối gián tiếp và một khoản tiền công.
Giá như anh đừng quay lại…
Thì ít nhất em vẫn còn có thể ngây thơ tin vào một thứ tình cảm đơn phương. Em có thể chờ một người không bao giờ trở về — vì em còn được nuôi hy vọng.
Nhưng bây giờ… anh đã trở lại.
Không phải để yêu em… mà để đập vỡ niềm tin em cất công gìn giữ suốt bao năm.
Chưa bao giờ em thấy mình ngu ngốc và đáng hận như lúc này.
Anh biết không, Wind?
Người ta chỉ bị tổn thương bởi chính người mình yêu nhất.
Và người khiến vết thương đó rỉ m.á.u mãi không lành… lại chính là người từng ôm em vào lòng, từng hứa sẽ không để ai làm em khóc.
Anh không giữ lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng điều tệ hơn…
Là anh không đủ can đảm để tự mình làm em đau.
Anh để người khác thay mình đ.â.m nhát d.a.o cuối.
Để em ghét họ… thay vì ghét anh.
Để anh vẫn là “người tốt” trong ký ức của em,
Trong khi chính anh mới là kẻ đã cướp đi phần còn lại của niềm tin.
Em thà nghe anh nói một câu: “Anh không yêu em.”
Còn hơn phải tự mình đoán, trong bóng tối, từ những sự tử tế nửa vời của anh.
Wind à…
Em từng mong được anh yêu.
Giờ chỉ mong… được chính anh kết thúc.
Rõ ràng. Rạch ròi.
Xin đừng để người khác làm việc đó thay anh nữa.
Vì mỗi lần như thế, em thấy mình chẳng đáng giá gì… ngay cả việc để anh trực tiếp rời bỏ.
Singapore – Một đêm không ngủ.
Căn phòng cao cấp ở tầng 47 phủ một màu tĩnh lặng, sang trọng đến lạnh lùng. Đèn ngủ vàng nhạt hắt lên góc tường, phản chiếu bóng hai người — nhưng trái tim Wind chỉ có hình bóng của một người duy nhất.
Ngân Hà đã ngủ. Anh ngồi lặng bên mép giường, ánh mắt lạc đi, không còn nơi neo đậu. Tay anh vẫn còn run. Câu nói ấy, khuôn mặt ấy… “Cún à…” — như thể tiếng gọi từ mười ba năm trước vừa xuyên thủng không gian mà bám riết lấy trái tim anh.
“Cún… chính là Dương…”
Anh không thể ngừng lặp lại điều ấy trong đầu, như thể chỉ cần gọi tên em đủ nhiều, em sẽ hiện ra, chạy tới, mỉm cười và hỏi anh như ngày xưa: “Anh Phong ơi, có nhớ em không?”
Trái tim Wind, người đàn ông từng đứng đầu Trịnh Gia, từng lạnh lùng đến tàn nhẫn trên thương trường… lúc này mềm nhũn như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Anh đứng dậy, bước đến ban công. Gió đêm Singapore mang theo hương vị lạ lẫm nhưng lòng anh chỉ chất đầy một mùi hương quen thuộc – dịu nhẹ, thoảng hương giấy cũ và cà phê – hương của Ánh Dương. Hương của Cún.
“Em vẫn luôn ở gần anh như thế… Mà anh lại không nhận ra.”
Anh bấu lấy thành lan can, như muốn gột sạch mọi tội lỗi đã vô tình gây ra cho em. Là anh đã bỏ lại em năm đó. Là anh để em lớn lên một mình, phải làm chị của một đứa em trai, phải mạnh mẽ thay cho cả thế giới… mà anh, lại không có mặt.
“Nếu ngày đó anh quay lại sớm hơn một chút…
Nếu anh đủ dũng cảm để tìm em đến cùng…
Nếu anh đủ tỉnh táo để nhận ra Bằng Lăng chính là em… có lẽ anh đã không để em chịu đựng nhiều đến vậy.”
Một lần nữa, ký ức về đêm cuối cùng trước khi anh đi hiện về — căn phòng nhỏ, ánh mắt em nhìn anh, run run như muốn giữ lấy… mà anh lại lặng lẽ quay lưng. Anh đã hứa sẽ quay lại. Nhưng không làm được. Và giờ đây, khi em thật sự ở trước mặt… anh lại không nhận ra.
Wind mím chặt môi, nhắm mắt lại.
“Lần này nếu gặp lại, anh sẽ ôm em thật chặt. Không nói gì cả. Chỉ ôm thôi, để em biết là anh còn sống. Rằng anh chưa từng quên em. Rằng suốt hai mươi năm, trái tim anh chỉ đập vì một người—là em.”
Anh tưởng tượng ra cảnh em đứng đó, ánh mắt vẫn sáng trong như năm nào, mái tóc vẫn mềm như mây. Em sẽ ngạc nhiên. Rồi sẽ rơi nước mắt. Anh sẽ lau đi từng giọt một. Anh sẽ quỳ xuống nếu cần. Sẽ kể em nghe tất cả, về những giấc mơ, về những lần lạc lối, về hôn nhân với Ngân Hà — chỉ là nghĩa vụ, không phải tình yêu.
“Em có thể tha thứ cho anh không?”
Anh sẽ nói:
“Nếu còn một chút thương nào cho Phong – thì xin hãy cho Wind một cơ hội được bù đắp.”
Và nếu em ngập ngừng, nếu em quay đi, anh vẫn sẽ đợi. Dù là mười năm, hai mươi năm nữa — anh cũng sẽ đợi.
Chỉ cần em còn sống. Chỉ cần em còn tồn tại đâu đó trên thế gian này.
Nhưng anh đâu biết…
Khoảnh khắc anh ngước nhìn bầu trời Singapore, thì tại Hà Nội, căn phòng nhỏ nơi em từng ở đã trống rỗng. Em đã rời đi. Không một lời nhắn. Không một dấu vết.