Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 36



Singapore – Phòng họp chính Trịnh Gia, 10:04 AM

Buổi họp báo được phát trực tiếp từ hội trường chính của Viện Nghiên cứu Thần Kinh Trung Ương. Logo Trịnh Gia và dòng chữ “AI Neural Implant Project” nổi bật sau lưng dãy đại biểu, nhưng Wind chỉ liếc qua. Anh không để tâm đến những con số hay bản thuyết trình công nghệ. Tâm trí anh vẫn kẹt lại ở một nơi khác – một căn phòng yên ắng, nơi có một cô gái đang chờ cuộc gọi từ anh mà chẳng biết sẽ chờ bao lâu.

Rồi—một câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt vang lên từ phía phóng viên:

“Tiến sĩ Phạm, anh có thể chia sẻ… người truyền cảm hứng lớn nhất trong đời anh là ai không?”

Người trả lời là Phạm Quang Minh, thành viên trẻ tuổi nhất nhưng lại là người diễn thuyết và chịu trách nhiệm chính cho Dự án hợp tác này, một thần đồng xuất chúng trong ngành Y học Thần kinh, tốt nghiệp Tiến sĩ khi mới bước sang tuổi 27, nổi tiếng với danh xưng “hoàng tử khoa học” của thế hệ mới.

Wind hơi nhướn mày, không kỳ vọng gì. Cho đến khi…

“Là Cún, chị gái của tôi.”

Giọng Quang Minh nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng, như thể mỗi chữ anh nói ra đều có một chút nghẹn ngào.

“Chị ấy vừa làm cha, vừa làm mẹ, là người đã hy sinh cả thanh xuân để nuôi tôi khôn lớn.”

“Chị giỏi đến mức khiến tôi luôn cảm thấy mình phải nỗ lực gấp trăm lần để theo kịp. Tất cả những gì tôi có hôm nay — từ dự án này đến danh hiệu ‘thiên tài trẻ ngành thần kinh’ — đều là nhờ chị ấy.”

Quang Minh dừng lại một chút, như đang đấu tranh với chính mình, giữa việc giữ kín hay để lộ một bí mật. Ánh đèn chiếu vào gương mặt anh, càng làm nổi bật vẻ căng thẳng, nhưng sau vài giây ngập ngừng, Quang Minh tiếp tục, với một nụ cười tự hào xen lẫn nghèn nghẹn, lời nói như một sự giải thoát cho tất cả:

“Nếu được chia sẻ một bí mật… thì chị ấy cũng chính là ‘Bằng Lăng’ – cái tên đã viết nên hàng triệu ký ức tuổi thơ cho rất nhiều người suốt một thập kỷ qua.”

“Cún à, Minh chỉ muốn nói—đã đến lúc Cún bước ra ánh sáng. Đủ rồi… đừng mãi đứng sau thành công của người khác nữa.”

Tách cà phê rơi xuống.

Mảnh sứ vỡ toang. Dung dịch đen loang ra như một vết thương không thể rửa sạch.

Wind bật dậy. Toàn thân anh căng cứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cái tên ấy—"Cún”—như một nhát c.h.é.m xuyên qua mọi lớp phòng bị, phá tan những gì anh đã cẩn thận chôn vùi trong suốt hai mươi năm.

Bằng Lăng… là Cún?

Và Cún… chính là Ánh Dương?

Anh lẩm bẩm. Không tin. Không dám tin.

Ánh mắt dán chặt vào màn hình, như thể nếu nhìn kỹ hơn một chút, anh sẽ thấy một bóng dáng quen thuộc đang lặng lẽ đứng phía sau Phạm Quang Minh.

Là em. Vẫn luôn là em.

Người con gái anh đi tìm suốt hai mươi năm.

Người từng khiến trái tim Phong lạc nhịp.

Người khiến Wind gục ngã—dù đã đứng trên đỉnh cao danh vọng.

Anh chưa từng quên Cún.

Chỉ là…

Anh không dám tin em vẫn ở đây.

Vẫn âm thầm đi bên anh, như một vết sẹo chưa bao giờ lành.

Wind dựa lưng vào tường, trượt dần xuống sàn.

Tay siết chặt. Mắt cay xè.

“Cún ơi… anh sai rồi… Nhưng lần này, dù là Ngân Hà, là Trịnh Gia, là bất kỳ thử thách nào—anh cũng sẽ không để mất em nữa.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com