“Em đã tha thứ cho anh, từ lúc nhận ra… em chưa từng thôi chờ đợi.”
“Cánh bằng lăng này, em ép lại không phải vì nó đẹp… mà vì em sợ một ngày quên mất đã từng yêu anh nhiều đến thế.”
Căn phòng làm việc của Wind im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc ngoài hành lang. Căn phòng này từng là nơi anh gắn bó, là thế giới riêng của anh – giờ đây chỉ còn là khoảng trống lặng lẽ, như một cái bóng không còn tồn tại. Mọi thứ vẫn như cũ, mọi chi tiết nhỏ nhặt vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thiếu đi hơi ấm, thiếu đi sự hiện diện của người đàn ông ấy.
Ánh Dương đẩy cửa bước vào, đôi mắt hững hờ quét qua không gian bao phủ bởi một lớp bụi mỏng. Cô không bật đèn. Ánh sáng nhàn nhạt cuối ngày xuyên qua khung cửa sổ lớn, chiếu lên sàn gỗ lạnh, phủ một lớp vàng nhạt lên mọi vật. Ánh sáng ấy như làm cho mọi thứ đóng băng trong không gian, dường như chẳng thể cử động, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Cô chậm rãi tiến đến bàn làm việc của anh, ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt gỗ nhẵn lạnh, rồi dừng lại ở chiếc cốc sứ trắng đã ngả màu. Vệt cà phê còn lưu lại ở một góc mép cốc như một dấu vết vô hình, như một ký ức không thể xóa nhòa về những ngày tháng anh còn ở đây.
Cô nhớ…
Nhớ những lần cả hai nấu ăn muộn, dưới ánh đèn bếp, họ bận rộn nhưng vui vẻ bên nhau. Anh cau mày khi đọc tài liệu, còn cô thì lén pha cà phê, không thể không nhận ra rằng anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong những khoảnh khắc ấy.
Cô nhớ những lần anh ngủ quên trên ghế sofa, và cô nhẹ nhàng đắp chăn cho anh. Những lúc ấy, cô chỉ muốn giữ anh lại, không để anh đi đâu, dù chỉ là một chút. Những ký ức ấy, dù nhỏ nhặt, bỗng hóa thành những cơn sóng cuộn trào, xiết chặt trái tim cô – đau đến nghẹn lời, đến mức không thở nổi.
“Em nhớ anh, Wind! Rất nhớ!”
Đó cũng là khoảnh khắc cô nhận ra tình cảm của mình. Một thứ tình yêu mà cô vẫn cố gắng chối bỏ, nhưng giờ đây lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô yêu Wind. Cô không thể nhớ rõ tình cảm này bắt đầu từ đâu, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, hình bóng anh vẫn luôn hiện hữu – gần đến mức cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới. Nhưng cô không bao giờ với được.
Cô ngồi xuống bàn làm việc của anh, tay nhẹ nhàng lướt qua những cuốn sách anh vẫn thường đọc. Tất cả đều là những cuốn tiểu thuyết của Bằng Lăng – chính cô. Những cuốn sách ấy đã ngả màu theo thời gian, với những vết nhăn hằn trên giấy, như muốn kể cho người ta nghe rằng chủ nhân của chúng đã đọc đi đọc lại chúng không biết bao nhiêu lần. Giữa họ vẫn có một sợi dây liên kết vô hình mà cô chỉ mới nhận ra. Một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng cô.
Cô tìm thấy ngăn kéo dưới cùng. Tay cô run rẩy khi mở ra.
Một cuốn sổ tay cũ kỹ nằm im trong đó, viền mép đã sờn, màu giấy đã ngả vàng theo năm tháng. Kẹp giữa những trang sổ là một cánh hoa bằng lăng đã khô, mỏng manh và tím nhạt.
Cô lật mở từng trang, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm vàng vọt cả trang giấy. Và rồi, dòng chữ ấy hiện ra, rõ ràng như thể mới được viết vào ngày hôm qua:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em ước gì... mình có thể là người giữ anh ở lại.”
Chữ của cô. Là Cún đã viết.
Tim cô khựng lại. Hơi thở như bị rút cạn. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc mờ đi, chỉ còn lại dòng chữ ấy – và những gì đã bị vùi sâu trong ký ức.
Gốc cây bằng lăng, chiếc ô xanh, ghế đá cũ và cậu bé mười tuổi năm ấy.
Cô lật tiếp trang sau. Dòng chữ không phải của cô, nhưng sao lại quen thuộc đến thế.
“Cún ơi, anh Phong sai rồi. Anh hối hận rồi. Em còn chờ anh không, Cún?”
Ánh Dương lặng đi. Những con chữ ấy như mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh mà cô chưa từng nhìn thấy rõ.
Cô ngồi thụp xuống sàn, cảm giác như toàn bộ sức lực trong người bị rút hết. Những ngày tháng tìm kiếm, những lần tưởng nhớ, những lần suýt buột miệng gọi tên anh trong mơ – hóa ra, người ấy vẫn luôn ở đây. Gần đến mức cô có thể chạm vào.
Vậy mà…
Từng hàng nước mắt rơi không tiếng động.
Giữa ánh sáng chạng vạng và căn phòng lạnh lẽo, cô không còn phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là ký ức nữa.
Chỉ biết một điều duy nhất:
Cô đã tìm thấy anh rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.