“Trong mắt cô, anh không khác gì một chiếc cúp mạ vàng — thứ không thể thiếu trong bộ sưu tập đẳng cấp và hoàn hảo của cô.”
Singapore, 6 tháng sau biến cố.
Cơ sở điều trị là một không gian tách biệt khỏi thế giới ồn ào bên ngoài, bao quanh bởi những bức tường kính và màu xanh tươi mát của cây cỏ. Nơi này không có khái niệm về thời gian; mọi thứ diễn ra chậm rãi, bình yên, bị chi phối bởi thuốc men và những lời hứa chưa hoàn thành. Wind đến nơi vào buổi chiều, không thông báo trước, chỉ cần một người: Ngân Hà.
Cô đang ngồi trên ban công tầng cao nhất, khoác trên mình chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài rủ xuống, nhẹ nhàng qua vai. Gương mặt vẫn giữ được vẻ đẹp ấy, nhưng ánh mắt lại có một sự khác biệt rõ rệt—một thứ gì đó đã mất đi, và có lẽ, không bao giờ lấy lại được.
“Anh đến rồi.” – Ngân Hà nói, giọng không hề có một chút ngạc nhiên, như thể cô đã chờ đợi anh từ rất lâu, ngay cả khi anh chưa bước đến.
Wind tiến lại gần, giữ khoảng cách đúng mực, không tiến thêm, không lùi lại. Câu chuyện này là của cô, nhưng không phải chỉ cô có quyền quyết định.
“Bác sĩ nói em yêu cầu gặp anh.” – Anh nói, giọng đều đều, nhưng trong lòng lại đang dấy lên một mối bận tâm không thể xóa đi.
“Ừ. Vì anh là chồng sắp cưới của em.” – Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh, không ngượng ngùng.
“Và vì anh đang nắm toàn bộ quyền điều hành Tập đoàn Trịnh Gia. Em cần biết, 6 tháng qua… chuyện gì đã xảy ra.” – Cô tiếp tục, giọng nói nhẹ nhưng sắc bén.
Wind im lặng một lúc, rồi cất lời. Anh biết rõ, những gì cô cần không chỉ là một bản báo cáo lạnh lùng.
“Anh sẽ nói tất cả. Nhưng trước đó… có một chuyện anh cần thẳng thắn với em.” – Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định.
Ngân Hà nhìn anh, đôi mắt từ từ thay đổi, như thể cảm nhận được có điều gì đó sắp xảy ra. Một phần trong cô dường như đã chờ đợi điều này, và phần còn lại lại chỉ muốn phủ nhận.
“Anh… đã yêu một người khác.” – Wind thốt lên, không giấu giếm. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không né tránh.
“Tình cảm đó… đến sau em. Nhưng lại thật hơn bất cứ điều gì anh từng nghĩ là ‘gắn bó’. Anh không muốn che giấu, cũng không muốn em hy vọng vào một cuộc hôn nhân chỉ còn là trách nhiệm.”
Khoảng im lặng giữa họ kéo dài. Ngân Hà không nói gì, chỉ nhìn anh thật lâu. Rồi cuối cùng, cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chẳng có một chút ấm áp nào, chỉ đầy sự lạnh lẽo.
“Anh nghĩ vì em hôn mê nên anh có quyền thay đổi mọi thứ sao?” – Cô hỏi, giọng ngọt ngào nhưng cũng đầy thách thức.
“Anh nghĩ tình cảm mười lăm năm giữa chúng ta có thể thua một người chỉ xuất hiện trong sáu tháng?”
Cô tiếp tục, từng câu nói như một đòn chí mạng: “Anh từng nói em là người anh cần bảo vệ cả đời, và anh cũng là người duy nhất em tin tưởng giao phó mọi thứ… Giờ thì sao?”
Wind siết chặt tay, nhưng giọng anh vẫn trầm ổn, không hề d.a.o động:
“Anh không phủ nhận những điều anh từng nói. Ngân Hà… em là một phần thanh xuân của anh. Là người đồng hành bao năm. Nhưng tình yêu không thể tiếp tục chỉ bằng thói quen và lời hứa cũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngân Hà ngắt lời anh, giọng đột nhiên dịu xuống, nhưng ánh mắt không hề thay đổi. Cô đã không còn là người con gái mềm yếu, ngây thơ trong những ngày đầu của cuộc sống bên anh.
“Vậy thì mình thử lại.” – Cô đưa ra đề nghị.
“Cho em ba tháng. Anh ở bên em, như cách em từng bên anh. Không liên lạc, không nhắn tin, không gặp mặt cô ấy. Em cũng từng mất tích khỏi cuộc sống anh sáu tháng. Giờ là lượt anh ‘biến mất’ khỏi cuộc sống cô ấy. Nếu sau ba tháng, anh vẫn chọn cô ấy… Em sẽ buông tay.”
Wind im lặng. Câu đề nghị không khiến anh bất ngờ. Nhưng ánh mắt của cô, cái nhìn đầy thách thức, lại khiến anh suy nghĩ.
Anh đã từng nghĩ rằng mình nợ cô quá nhiều. Một lời hứa với cha cô, một món nợ ân tình với gia đình Trịnh, và cả những năm tháng bên nhau. Nhưng tất cả đó chỉ đủ để gọi là “thói quen”. Chưa bao giờ đủ để gọi là “yêu”.
Anh từng cố thuyết phục bản thân rằng: bảo vệ cô là trách nhiệm, là điều đúng đắn, là con đường mà một người như anh phải đi. Nhưng càng ngày, anh càng nhận ra… bản thân chỉ đang lạc lối trong chính cái nghĩa vụ do mình tự tạo ra.
Còn với Ngân Hà… trong mắt cô, anh không khác gì một chiếc cúp mạ vàng — thứ không thể thiếu trong bộ sưu tập đẳng cấp và hoàn hảo của cô. Cô có thể dịu dàng, có thể yếu đuối, cũng có thể tổn thương… nhưng tất cả chỉ để giành lấy điều cô muốn. Tình cảm của cô là độc quyền, và Wind — là món đồ không được phép mất đi.
“Được.” – Cuối cùng, Wind gật đầu. Anh không chắc… mình sẽ vượt qua ba tháng đó thế nào, Nhưng ít nhất, anh còn giữ được sự công bằng cuối cùng cho tất cả.
Vài giờ sau, trong một góc phòng riêng biệt, Ngân Hà cầm điện thoại anh — mật khẩu vẫn là ngày sinh nhật của cô — và gửi đi một tin nhắn.
Không từ anh. Mà từ cô.
Tôi nghĩ cô nên hiểu vị trí của mình. Wind chưa từng xem cô là gì ngoài một người giúp việc đúng lúc. Tôi đã trở lại. Và tôi không muốn giữa chúng tôi còn bất kỳ dư âm nào từ cô.
Đây là “lương” cho những việc cô đã làm. Cảm ơn vì đã giúp tôi giữ chỗ cho đến khi tôi tỉnh lại.
— Ngân Hà.
Kèm theo đó là một giao dịch chuyển khoản — 500 triệu đồng.
Ngân Hà đặt điện thoại xuống bàn, mỉm cười.
Với cô, đây không chỉ là trò thử thách tình cảm.
Mà là ván cờ cuối cùng — và cô chưa bao giờ quen thua.