Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 33



Một buổi sáng mờ sương, khi màn đêm chưa kịp buông, tin nhắn đến như một dấu hiệu báo trước điều gì đó. Wind cầm điện thoại lên, mắt dừng lại trên ba từ đơn giản, lạnh lùng: Cô ấy tỉnh lại.

Chúng như những nhát d.a.o sắc bén, cắt ngang sự bình lặng của anh. Ngân Hà. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cô ấy vẫn còn. Và anh… không thể không đi, không thể không đối diện với cô ấy lần nữa.

Wind ngồi bất động, ánh mắt vẫn đắm chìm vào màn hình, nhưng tâm trí anh đã bắt đầu lạc lối về những hình ảnh đã qua. Ánh Dương, cô gái mà anh đã bỏ lại phía sau, người con gái với nụ cười ấy, ánh mắt ấy, người con gái đang ở cách anh một bức tường mà chẳng thể chạm tới. Những cảm xúc chưa kịp bộc lộ giờ như một thứ mơ hồ trong lòng anh.

Cuộc gọi từ bác sĩ trưởng cắt ngang dòng suy nghĩ. Ngân Hà đang được điều trị tại một cơ sở đặc biệt ở Singapore và cô yêu cầu gặp Wind ngay lập tức. Điều kiện duy nhất: Không ai biết, không có truyền thông, không có bất kỳ ai ngoài anh. Và đặc biệt, không có Ánh Dương.

Cảm giác như một đám mây đen bao phủ khắp căn phòng khi Wind thu xếp hành lý trong bóng tối. Mọi thứ diễn ra vội vàng, nhưng anh không thể xóa đi hình ảnh của Dương trong đầu mình, nụ cười của cô khi ánh sáng chiếu lên gương mặt, khoảnh khắc buổi chiều hôm qua. Cô là người duy nhất mà anh thật sự muốn quay lại.

Anh đứng trước cửa phòng Ánh Dương, tay khẽ nâng lên rồi lại hạ xuống, hít một hơi thật sâu. Rồi anh gõ cửa.

Ánh Dương mở cửa, mặc chiếc áo len mỏng, tóc rối nhẹ sau giấc ngủ, gương mặt vẫn còn phảng phất nét ngái ngủ. Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm vào anh, mọi sự mơ màng đều biến mất. Cô nhìn anh với ánh mắt của một người đã quen thuộc với những sự im lặng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bất an.

“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi, giọng nhẹ như gió, nhưng trong đó lại có thứ gì đó lạ lẫm mà Wind không thể nào diễn tả.

Wind nhìn cô, trong khoảnh khắc ấy, tất cả những cảm xúc anh kìm nén từ trước đến nay đều ùa về. Anh muốn bước lại gần, muốn đưa tay vuốt mái tóc rối của cô, muốn ôm cô và nói rằng: “Anh sẽ quay lại, đừng sợ.”

Nhưng rồi anh lại khựng lại. Anh không thể làm vậy. Bởi vì trong tim anh vẫn còn một lời hứa với người khác.

“Anh phải đi Singapore gấp.” – Wind buột miệng, giọng anh lặng đi.

Một khoảng lặng trôi qua. Dương không hỏi Tại sao, cô không cần phải hỏi. Cô hiểu, và hơn cả, cô đã quá mệt mỏi với những câu hỏi không lời giải.

“Bao lâu?” Cô hỏi, giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt không còn dám nhìn anh. Cô nhìn vào bức tường, như thể đang cố tìm một điểm tựa nào đó ngoài thực tại này.

Wind cúi xuống, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ xa để không làm đau lòng người đứng đối diện.

“Anh không biết. Có thể vài ngày. Có thể… lâu hơn.”

Dương không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu, không nhìn anh, như thể không muốn để anh thấy sự yếu đuối của mình.

Cả hai đứng đó, cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng lại như cách nhau cả một kiếp người. Không ai nói thêm gì. Im lặng bao phủ, lấp đầy khoảng không giữa hai người.

Wind cúi xuống, lần này thật sự muốn nói gì đó. Nhưng không phải lời hứa nào. Chỉ là một lời thì thầm, nhẹ nhàng, gần như tuyệt vọng.

“Chờ anh.” – Anh nói, giọng trầm xuống, như thể không chỉ là lời nói mà là một khẩn cầu. Anh nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay ấy một chiếc chìa khóa nhỏ.

“Chìa khóa của căn phòng bên cạnh. Em giữ nhé.

Chỉ cần em chờ anh… Anh sẽ quay lại. Anh hứa.”

Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian qua, anh đưa tay lên định chạm vào má cô, nhưng rồi lại dừng lại. Bàn tay ấy nắm chặt lại rồi buông lỏng, như chính trái tim anh đang làm điều tương tự.

Dương ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh, không có trách móc, không có sự giữ lấy. Cô không nói gì, chỉ có một điều cô không thể nói ra:

Em sợ… anh cũng giống như người ấy của hai mươi năm trước.

Quay lưng đi, rồi không bao giờ quay lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cửa đóng lại sau lưng anh, và Dương đứng yên, cảm giác thời gian như ngừng lại. Cô tự nhủ trong lòng: Chỉ là một chuyến đi thôi mà. Nhưng lòng bàn tay cô lại run lên từng đợt, vì sâu trong lòng, cô biết. Người lớn khi rời đi, thường không mang theo lời hứa. Và cô, từng là đứa trẻ bị bỏ lại, hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

 

【Ngoại bút của Dương】

Viết trong một chiều mưa đổ về phía cửa sổ chênh chếch ánh sáng.

Em đã không hỏi anh lý do.

Không phải vì em không cần biết.

Mà vì em sợ mình sẽ tha thứ.

...

Có những lần trong đời, người ta không cần đến một câu chia tay.

Chỉ cần một cánh cửa khép lại.

Một chìa khóa để lên bàn.

Một chiếc vali đứng đợi từ lúc trời còn tối.

Là đủ biết: mình không còn là nhà của ai đó nữa.

...

Em đã từng tưởng rằng mình mạnh mẽ hơn hồi bé.

Nhưng hoá ra, người lớn cũng chỉ là những đứa trẻ bị bỏ rơi một lần nữa —

chỉ khác ở chỗ, họ biết cách cười cho đúng lúc.

...

Em không giận anh đâu.

Chỉ là…

Em không biết mình còn đủ niềm tin để chờ ai đó quay về nữa hay không.

Vì người lớn khi rời đi,

thường quên mang theo lời hứa.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com