Dương bước ra khỏi thang máy, không quay lại nhìn về phía hội trường nữa. Bóng đêm bên ngoài như một bức màn mờ ảo che phủ mọi thứ, kể cả tâm trạng cô. Những bước chân của cô không vội vã, nhưng dường như vẫn đang chạy trốn khỏi một điều gì đó.
Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đã làm những gì cô phải làm. Nhưng tại sao lại có cảm giác hụt hẫng thế này? Tại sao trong lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng dù tất cả đã kết thúc?
Cô tự hỏi, có phải mọi thứ đều chỉ là một chuỗi công việc không cảm xúc hay không? Cô đã từng nghĩ mình chỉ cần công việc, chỉ cần lý trí. Nhưng giờ đây, khi tất cả đã hoàn thành, cô lại cảm thấy mình chẳng còn gì cả.
Cô ngồi vào chiếc xe, tay vô thức cầm điện thoại. Một tin nhắn. Không có tên, chỉ là một số điện thoại.
“Em ổn chứ?”
Là Wind.
Một câu hỏi đơn giản, nhưng như cơn sóng đánh vào cô, khiến lòng cô quặn thắt. Cô lặng im, nhìn vào màn hình, rồi từ từ đặt điện thoại xuống.
Anh vẫn chưa buông tay?
Mặc dù cô biết mình chẳng thể có gì với anh. Mặc dù cô hiểu rằng, cô chỉ là một quân cờ trong cuộc chơi của anh. Nhưng tại sao… lại cảm thấy như thế này?
Cô nhớ lại ánh mắt anh trong buổi họp. Không có sự lạnh lùng thường thấy. Không phải là CEO mạnh mẽ, quyền lực. Anh chỉ là một người đàn ông, đầy bất lực và đau đớn, đứng trước sự phản bội của chính những người gần gũi nhất.
Wind...
Cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Ngày hôm nay đã kết thúc, nhưng những cảm xúc hỗn độn trong lòng cô vẫn chưa tan biến. Cô có thể rời đi, có thể tìm một hướng đi khác cho mình, nhưng liệu có phải cô đang tự lừa dối bản thân?
Cô nhớ lại lời Wind nói trước đó, lúc anh còn đứng ngoài khung cửa kính: “Giờ đến lượt mình.” Câu nói ấy, tưởng như bình thản, nhưng lại là một lời hứa đầy ám ảnh.
Vậy mà giờ đây, cô lại không thể buông tay.
[Khoảng lặng]
Gió đã ngừng. Cơn bão cũng đã qua. Nhưng lòng người thì chưa bao giờ lặng.
Sau khi vụ án khép lại, mọi thứ trở về nhịp bình thường một cách trống rỗng. Không ai nhắc lại chuyện cũ. Những bí mật đã phơi bày, những tội lỗi đã trả giá. Còn tình cảm… vẫn lặng im, chưa từng được gọi tên.
Ánh Dương rời khỏi Trịnh Gia chỉ một ngày sau buổi họp báo chính thức. Không lời từ biệt, không ai tiễn. Cô quay lại căn hộ nhỏ của mình ở tầng 20 — sát vách căn hộ của Wind. Hai cánh cửa chỉ cách nhau một hành lang hẹp, nhưng giờ như hai thế giới.
Họ vẫn đôi lần chạm mặt. Trong thang máy, bãi đỗ xe, hay vô tình nghe tiếng mở cửa cùng lúc. Wind cầm hồ sơ trên tay, mắt lướt qua Dương như vô tình. Còn Dương… chỉ khẽ gật đầu, gượng cười một cái, rồi bước đi nhanh hơn một nhịp. Cả hai đều nhìn thấy đối phương. Nhưng không ai chủ động lên tiếng. Không ai dám nhắc lại chuyện đã qua.
Dương luôn nghĩ mình mạnh mẽ. Nhưng đôi lần, cô ướm thử dòng tin nhắn: “Anh ăn tối chưa?” — rồi lại xoá đi.
Wind cũng từng quay bước khi bắt gặp ánh đèn hắt ra từ cửa sổ nhà cô. Định nhấn chuông. Nhưng lại thôi. Mỗi đêm, đèn ban công nhà anh vẫn sáng đến khuya. Như thể anh đang đợi… điều gì đó. Hoặc ai đó.
Họ cứ như vậy, đôi lần từng đứng trước cửa phòng đối phương rất lâu, định gõ. Nhưng không thể.
Vì không chắc.
Không chắc đêm đó có phải là thật.
Không chắc mình có quyền hỏi lại điều gì.
Và càng không chắc… đối phương có còn muốn nhớ.
Ngày thứ ba sau khi rời Trịnh Gia
Ánh Dương ngủ dậy muộn. Đồng hồ chỉ 9h12. Không còn những cuộc gọi giục báo cáo. Không còn những chuỗi giờ họp căng thẳng. Cô vươn vai, rồi bật máy pha cà phê.
Tiếng máy nghiến hạt vang lên. Từ bên kia bức tường cũng vang lên tiếng bước chân. Đều và trầm.
Anh đang thức. Cô biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương nhón chân ra ban công, tay cầm cốc cà phê nóng, tựa người vào lan can. Bên kia, vẫn im lặng.
Không có động tĩnh gì. Nhưng cô chắc chắn… anh cũng đang đứng đâu đó rất gần.
Tối thứ năm
Wind trở về muộn. Mưa phùn giăng kín lối vào sảnh chung cư. Ánh sáng từ trần rọi xuống người anh, tạo thành vệt bóng dài kéo lê trong hành lang.
Cửa phòng bên cạnh hé mở. Một giây. Hai giây. Cô đứng đó, tay cầm túi rác, dường như cũng định đi xuống.
Bốn mắt chạm nhau.
Wind hơi nghiêng đầu. “Để anh mang xuống.”
Dương lắc đầu, bước lùi lại. “Em làm được.”
Anh không ép. Chỉ gật nhẹ. Nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng một điều: Em vẫn còn giữ khoảng cách.
Dương cũng biết điều đó. Nhưng cô không thể bước qua. Không khi trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa có lời giải.
Đêm hôm đó
Wind bật đèn bếp, rót cho mình một ly rượu. Vách tường phía tay trái rất mỏng. Anh biết, chỉ cần dựa nhẹ tai vào, có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách từ căn phòng bên cạnh.
Cô vẫn hay viết vào ban đêm như thế.
Cũng đêm ấy, Ánh Dương mở cửa ban công, bất giác nhìn sang bên. Ban công của căn hộ cạnh bên tối om. Nhưng có mùi rượu nhẹ lẫn trong gió — mùi mà cô đã ngửi quen từ rất lâu.
Họ đứng đó. Lưng dựa vào tường. Mỗi người một bên. Gần trong gang tấc. Xa tận chân trời.
Không ai nói. Nhưng gió thổi, và tim vẫn đập.
Chủ nhật
Tầng 23 mất điện đột ngột. Hành lang tối đen, chỉ có đèn khẩn cấp lập lòe như ma trơi.
Dương đang ở thang máy khi đèn phụt tắt. Cô thở gấp, bấm nút liên tục.
“Bình tĩnh.”
Giọng anh.
Wind bước vào ngay trước khi cửa khép lại, trên tay là chiếc đèn pin nhỏ từ điện thoại. Anh đứng che phía sau lưng cô, ánh đèn hắt lên nửa khuôn mặt lạnh lùng.
Dương không nhìn anh. Nhưng lòng lại dậy sóng.
“Đừng sợ.”
“Em không sợ.” – Cô đáp.
Wind không nói gì thêm. Anh chỉ cười nhạt. Như thể hiểu cô đang nói dối.
Thang máy đứng im.
Bỗng nhiên, rất khẽ… gió từ khe thang máy luồn vào.