Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 31: Lưới trời



Màn hình máy tính lập lòe ánh sáng xanh lạnh, hắt lên gương mặt tái nhợt của Dương trong căn phòng tối. Từng ngón tay cô gõ liên tục trên bàn phím, như thể nếu dừng lại dù chỉ một nhịp thở, mọi manh mối sẽ tan vào hư vô. Dòng lệnh cuối cùng vừa chạy xong.

Tệp tin mã hóa ba lớp mở ra.

Một đoạn video giám sát, ngày xảy ra tai nạn.

Bệnh viện — khu VIP.

Áo hoodie tối màu. Dáng người cao, bước chân vội vã.

Trịnh Minh Khang.

Hắn lách vào phòng Ngân Hà đúng một phút trước khi hệ thống camera bị ngắt.

Rồi là một bảng báo cáo y tế — dữ liệu ghi lại mức thuốc an thần cao gấp đôi liều bác sĩ kê. Người ký tên ủy quyền y tế: Khả Tú.

Dương ngồi bất động.

Giận. Sợ. Buồn. Cô không phân biệt được. Chỉ biết tay mình lạnh ngắt, còn hai mắt thì cay xè như bị gió quất giữa trời đông.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, Wind đứng trước khung kính lớn. Cả thành phố về đêm thu gọn dưới chân anh — những dòng xe chạy như mạch máu, những ánh đèn rối loạn như ký ức chưa từng được sắp xếp.

Trong tay anh là hồ sơ Dương vừa gửi.

Từng chữ, từng dòng — như từng vết d.a.o cứa sâu vào những điều anh từng tin là sự thật.

Không phải tai nạn.

Không phải sơ suất.

Mà là một âm mưu. Tinh vi. Có tổ chức. Có kịch bản.

Một giao dịch tài chính xuất hiện trong tập tin cuối cùng: công ty dược phẩm, đứng tên Khả Tú — nhận tiền từ Trịnh Minh Khang. Không thể là ngẫu nhiên.

Wind khẽ nhắm mắt. Ngoài kia gió đang nổi. Mái tóc anh bị thổi rối, nhưng lòng thì lặng như đá.

— “Cô ấy làm tốt rồi.”

Anh thì thầm.

— “Giờ đến lượt mình.”

 

Toà tháp sụp đổ Cuộc họp cổ đông khẩn cấp được tổ chức trong sảnh lớn của tập đoàn Trịnh Gia. Những người có mặt đều mang sắc mặt nghiêm trọng, không ai rõ chuyện gì sắp xảy ra — chỉ biết Wind là người chủ trì.

Anh bước lên bục phát biểu, gọn gàng, lạnh lùng. Không chào hỏi. Không vòng vo.

— “Tôi có bằng chứng cho thấy vụ tai nạn của Ngân Hà là một vụ dàn dựng. Chủ đích. Có chuẩn bị. Có đồng phạm. Có động cơ.”

Cả hội trường nín lặng.

Wind bấm điều khiển. Màn hình chiếu lần lượt các bằng chứng: giao dịch tài chính của Khả Tú; video xe bám đuôi; hồ sơ y tế với nồng độ thuốc bất thường; đoạn camera hành lang bệnh viện — Trịnh Minh Khang xuất hiện rõ ràng.

Nhưng điều khiến tất cả im lặng là sự thật khác. Câu hỏi lớn nhất vẫn chưa được trả lời: Tại sao Khả Tú lại tham gia vào vụ án này? Có phải bà ta chỉ đơn giản là người thực hiện hay là một con rối trong tay ai đó?

Wind quay mặt về phía hội trường, lạnh lùng nói tiếp:

— “Ngân Hà là mục tiêu đầu tiên. Nhưng bà ta chỉ là bước đầu trong một kế hoạch lớn hơn. Mọi thứ sẽ không dừng lại ở đây. Đằng sau mọi thứ là một trò chơi quyền lực.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ai cất lời. Không ai phản đối.

Cho đến khi Minh Khang bật dậy, mặt đỏ bừng, hét lên:

— “Tất cả là để lấy lại công bằng cho mẹ con tôi! Ông ta thiên vị! Ông ta chưa từng coi tôi là m.á.u mủ! Cả nhà này đều chỉ biết đến Ngân Hà!”

Wind không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt đưa mắt về phía ông Trịnh đang ngồi phía dưới.

Vị chủ tịch già nua không lên tiếng ngay. Ông nhìn từng hình ảnh, từng dòng chữ, rất lâu. Rồi chậm rãi đứng dậy.

Giọng ông trầm và đầy đau đớn:

— “Công bằng không đến từ phản bội. Cũng không đến từ thủ đoạn sát hại m.á.u mủ của chính mình.”

Cả căn phòng c.h.ế.t lặng.

Minh Khang ngồi sụp xuống. Khả Tú run rẩy.

Và khi Wind thông báo: “Ngân Hà đã tỉnh lại, đang được bảo vệ tuyệt đối”, bà ta gần như gục ngã.

Một ván cờ kết thúc.

Một gia đình vỡ nát.

  Người rút lui sau bức màn nhung Ánh Dương đứng nép trong góc hành lang gần thang máy. Không ai biết cô chính là người đã giải mã tất cả. Không ai biết, và cô cũng không cần họ biết.

Chỉ cần Wind được minh oan.

Chỉ cần Ngân Hà được an toàn.

Cô nghĩ thế.

Và nhẹ bước quay lưng.

Ngoài kia là tiếng bước chân vội vã, đèn flash chớp loạn như pháo hoa cuối tiệc. Còn cô — lặng lẽ bước vào chiếc thang máy đang mở.

“Cuối cùng cũng xong rồi.”

Cô thì thầm, không biết là tự nhủ, hay là… lời tạm biệt.

Thang máy khép lại. Một thế giới rực sáng bên ngoài.

Còn bên trong — chỉ còn tiếng tim đập trống trải, và một câu hỏi không ai trả lời:

“Mình còn lý do nào để gặp lại anh?”

 

[Trích nhật ký - Wind]

“Tôi đã nghĩ, khi kéo được toàn bộ sự thật ra ánh sáng, sẽ có một ai đó chờ tôi ở cuối hành lang.

Là em.

Nhưng khi ngẩng lên, tất cả đã tan trong biển người.

Và bóng em biến mất như một lời chúc mừng không bao giờ được nói thành lời.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com