Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 30: Cận kề vực thẳm



Chương 29: Cận kề vực thẳm — Và anh biết, chỉ cần một bước chân nữa thôi… sẽ không còn đường quay lại. Dương đã giải mã xong phần dữ liệu cuối cùng. Những đoạn mã không chỉ hé lộ sự thật về vụ tai nạn của Ngân Hà, mà còn để lộ một chuỗi tài liệu nội bộ từ Trịnh Gia – bản kế hoạch bí mật chuyển nhượng cổ phần cho một tập đoàn ngầm.

Tên người phê duyệt cuối cùng… chính là Khả Tú.

Gọn gàng. Rõ ràng. Không thể chối cãi.

Màn hình xanh phản chiếu đôi mắt lạnh. Bàn tay Wind siết lại.

Mười lăm năm nợ ân tình, cuối cùng lại là một nhát đ.â.m từ phía sau — nhắm thẳng vào người anh từng xem như gia đình.

Anh biết Khả Tú không đơn giản. Nhưng không ngờ, bà ta dám đánh đổi cả mạng sống con riêng của chồng mình, chỉ để giữ một chiếc ghế quyền lực.

Đúng lúc đó, một thông báo nội bộ bật sáng – mật danh: Venus 09.

Tập tin được mã hóa bằng chuỗi bảo mật cấp cao, chỉ mở bằng dữ liệu Ánh Dương vừa giải.

Bên trong là báo cáo tài chính từ Quỹ Đầu Tư Tân Minh – một công ty con dưới quyền Trịnh Gia.

Wind đọc lướt.

Cổ phần khống. Đầu tư ma. Những khoản chi “vận hành” không lý do hợp lệ.

Tất cả đều in đậm tên Khả Tú.

Kẻ đứng sau không chỉ muốn loại trừ Ngân Hà – mà là bịt đầu mối. Có lẽ… cô gái ấy đã biết điều gì đó.

“Tốt lắm. Từ giờ, để anh xử lý.”

Giọng Wind đều như lưỡi d.a.o cạo – lạnh, sắc, không chừa một chỗ cho cảm xúc.

Chỉ một giây thôi, Dương nhìn anh – và nhận ra:

Ánh mắt ấy vừa g.i.ế.c c.h.ế.t chút hy vọng cuối cùng trong cô.

Cô rời đi. Cánh cửa khép lại không tiếng động.

Nhưng cái khe hở trong tim cô thì… mở toang.

Trong n.g.ự.c cô, có âm thanh rất nhỏ của một thứ gì đó vừa mới vỡ.

Vỡ… nhưng không ai nghe thấy. Không ai lên tiếng.

Wind vẫn ngồi yên. Chỉ khi ánh mắt lướt qua chiếc ly nước Dương bỏ quên, tay anh khẽ vươn ra.

Ngón tay chạm vào thành ly còn ấm.

Như một kẻ mơ — khát chút ấm áp từ người vừa rời khỏi.

Nhưng rồi anh rút tay lại, siết chặt trong lòng bàn tay.

Anh đang đấu tranh với chính mình.

Vì anh biết:

Nếu giữ cô lại… sẽ không còn gì cản nổi trái tim này nữa.

Nhưng nếu buông tay… có lẽ cả đời này, anh sẽ không thể tìm thấy đường quay về.

Đêm muộn, văn phòng chỉ còn ánh đèn vàng vờn bóng người lặng lẽ.

Wind nhận được một bức thư nặc danh gửi qua kênh nội bộ. Dòng tiêu đề lạnh tanh:

“Nếu muốn biết ai là kẻ phản bội, hãy nhìn vào gương.”

Anh mở tập tin đính kèm.

Là một đoạn ghi âm.

“Ngân Hà không biết gì cả. Nhưng nếu con bé phát hiện, tôi sẽ xử lý. Không để lại dấu vết.”

Giọng nói… là của Khả Tú. Không thể nhầm.

Wind nắm chặt điện thoại. Hơi thở gấp.

Những ngày sau đó, tất cả quay về trạng thái chuyên nghiệp tuyệt đối.

Không ai nhắc về đêm ấy.

Không ai nói về những cái chạm, nhịp tim hay…

Tiếng thở dốc sát bên tai trong bóng tối.

Wind giả vờ không nhớ. Dương giả vờ không đau.

Họ chọn… phớt lờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì nhắc đến là mất kiểm soát.

Mà kiểm soát – là điều duy nhất còn lại để họ giữ mình khỏi rơi xuống vực sâu mang tên “chúng ta”.

Mỗi lần ánh mắt họ vô tình chạm nhau, lại nhanh chóng né đi như thể đó là điều cấm kỵ.

Không ai muốn phá vỡ lớp băng mỏng đó.

Vì họ đều sợ… nếu nói ra, sẽ đánh mất tất cả.

Wind bắt đầu lên kế hoạch rút lui.

Anh luôn tính đến mọi khả năng – kể cả khi Ngân Hà tỉnh lại, kể cả khi phải quay về làm người đàn ông mà tất cả mong đợi.

Còn Ánh Dương…

Cô luôn đứng ở rìa. Không chen vào. Không đòi hỏi.

Nhưng chính điều đó… khiến Wind điên cuồng hơn tất thảy.

Vì nếu cô một lần ích kỷ.

Một lần dám giành lấy anh…

Thì có thể, chỉ có thể thôi — anh sẽ vứt bỏ tất cả để đi cùng cô.

Nhưng họ không nói. Không ai dám bước trước một bước.

Một lần nữa, hai người họ… chọn tổn thương nhau, thay vì làm tổn thương người thứ ba.

Chỉ có đôi mắt... thỉnh thoảng va nhau trong hành lang vắng – đầy những điều chưa từng được gọi tên.

Và thế là…

Họ cứ thế – cận kề vực thẳm.

Gần đến mức, chỉ cần một người trượt chân…

Cả hai sẽ rơi. Không còn đường thoát.

Wind đứng yên, nhìn theo bóng Ánh Dương khuất sau lớp kính.

Một mình trong đêm. Cô đơn. Mạnh mẽ. Và lạnh hơn cả bầu trời mùa đông Hà Nội.

Anh khẽ lẩm bẩm, gần như không thở nổi:

“Nếu có thể…

Em đừng giỏi chịu đựng như vậy nữa, Dương.

Vì anh sắp không chịu nổi rồi.”

 

[Ngoại bút – Wind]

Anh luôn nghĩ mình đủ mạnh để dừng lại.

Nhưng đứng trước em, anh không còn là người điều khiển mọi thứ nữa.

Em là biến số duy nhất mà anh không lường trước.

Một bước chân thôi, Dương à…

Anh sẽ rơi.

Cùng em, hoặc mất em

Nếu phía trước là vực thẳm,

Anh muốn đẩy em xuống sâu đến mức…

chỉ còn thể bấu víu vào anh mà thở.

Chỉ còn có anh mà đau, mà giận, mà yếu mềm.

Muốn em không thể rời đi, không thể trốn tránh, vì chính anh cũng đang dần mất kiểm soát rồi, Dương ạ.

Muốn em thử cảm giác là người duy nhất giữ được con quái vật trong anh lại, cũng là người duy nhất… có thể thả nó ra.

Muốn đẩy em tới giới hạn — để xem, cuối cùng ai là người gục trước.

Em hay anh?

Kẻ im lặng chịu đựng, hay kẻ mang mặt nạ lý trí để che đi trái tim đang rực cháy?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com