Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 29: Không ai nhắc đến



Dương rời đi khi trời còn mờ sương.

Cô không quay đầu lại, cũng không để lại một lời nhắn.

Chỉ có tiếng cửa khép rất khẽ phía sau lưng, nhẹ đến mức tưởng như chưa từng có ai rời khỏi.

Bên trong, người đàn ông vẫn ngủ say. Hơi thở đều đặn, nhưng đôi mày lại khẽ cau như đang mơ một giấc mơ không yên.

Cô không biết liệu anh có nhớ điều gì đã xảy ra giữa họ đêm qua. Hay tất cả chỉ là một cơn say nhất thời – một phút yếu lòng, một cái chạm nhầm tên.

Nếu đúng là như vậy, thì rời đi lúc này… là điều duy nhất cô có thể làm, để giữ lại chút tôn nghiêm còn sót lại trong lòng mình.

Sáng hôm sau, khi Wind tỉnh dậy, căn phòng chỉ còn lại một mình anh.

Chăn đã được gấp gọn, không còn dấu tích nào của sự hiện diện khác ngoài làn hương rất nhẹ – hương tóc, hương da, hương của một người phụ nữ vừa bước qua đêm dài cùng anh.

Góc giường bên phải lõm xuống, trống rỗng.

Như thể có ai đã ngồi đó rất lâu… rồi lại rời đi mà không để lại điều gì.

Wind siết chặt tấm drap giường trong tay. Trong đầu là hàng loạt mảnh ký ức quay cuồng hiện về – những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt run rẩy giữa hơi thở đứt đoạn, và đôi môi mềm mại khiến anh phát điên…

Là cô.

Ánh Dương.

Không phải Ngân Hà. Không ai khác.

Anh biết rõ, từng khoảnh khắc ấy – là thật.

Vậy mà, khi bước ra khỏi căn phòng ấy, cô lại chọn im lặng.

Không một câu nói. Không một lần đối diện.

Cả hai gặp lại nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vẫn là công việc, vẫn là những lần chạm mặt vô tình trong thang máy, vẫn là những cuộc họp đầy căng thẳng. Nhưng không ai nhìn ai đủ lâu. Không ai nhắc lại. Không ai mở lời.

Cứ như thể, đêm ấy chưa từng tồn tại.

Dương không dám hỏi. Cô sợ câu trả lời.

Nếu anh nhớ, nhưng vẫn chọn cách im lặng, vậy thì…

Chẳng phải anh đang nói với cô rằng:

“Chuyện ấy không nên xảy ra.”

Còn Wind… anh cố gắng giữ khoảng cách.

Không phải vì anh quên. Mà vì anh nhớ quá rõ.

Anh nhớ từng tiếng thở khe khẽ bên tai, từng cái siết tay trong vô thức, từng lần cô gọi tên anh bằng giọng khản đặc đầy tin tưởng.

Và chính bởi vì nhớ, nên anh sợ.

Anh sợ nếu ở gần cô thêm một giây nữa thôi, anh sẽ lại không kiềm chế được.

Sẽ lại quên mất lý trí, quên cả mọi ràng buộc phía sau lưng mình.

Ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự im lặng đầy tổn thương.

Dương càng ngày càng chắc chắn: Wind hôn cô vì nhầm.

Bởi nếu không, sao sau đó anh lại xa cách đến vậy?

Cô không giận. Chỉ là thấy mình thật buồn cười.

Một chút yếu lòng, một chút tin tưởng, và giờ thì lại phải cắn răng gánh lấy hậu quả.

Cô cố gắng tỏ ra bình thường, cố gắng không nhớ về đêm đó.

Nhưng đêm nào cũng mất ngủ.

Còn Wind, anh chỉ dám nhìn cô khi cô không để ý.

Có lần, bắt gặp cô ngủ gục trên bàn làm việc. Gương mặt nhỏ nhắn mỏi mệt, lông mày hơi cau lại – giống hệt gương mặt ngày ấy của Cún.

Trong thoáng chốc, tim anh nhói lên một cái, nhói đến mức tưởng như cả thế giới phải ngừng lại.

Anh muốn đến gần. Muốn đặt tay lên má cô.

Muốn hỏi cô, rốt cuộc cô có nhớ đêm đó không?

Nhưng rồi, anh quay đi. Không phải vì thiếu can đảm.

Mà vì anh sợ – nếu cô nói “không”, thì trái tim anh sẽ tan nát lần nữa.

 

Và thế là, hai người – một người mang theo tổn thương, một người giấu kín khát khao – cứ thế lặng lẽ bước qua nhau... trong thứ im lặng g.i.ế.c c.h.ế.t mọi điều chưa kịp nói ra.  

Hôm đó, Dương làm việc muộn.

Văn phòng đã tắt gần hết đèn. Cô vẫn ngồi trong góc, một mình với màn hình xanh và những dòng dữ liệu lấp lánh. Mắt đau rát, cổ tay nhức nhối, nhưng cô không cho phép mình nghỉ.

Làm việc… để không phải nhớ.

Làm việc… để quên đi cái đêm khiến lòng cô đảo lộn.

“Vẫn chưa về?”

Giọng Wind vang lên, trầm thấp, không cảm xúc.

Dương hơi giật mình, nhưng chỉ ngẩng lên một chút rồi gật nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vẫn còn vài đoạn mã chưa hoàn thành.”

Wind đứng đó, tay đút túi, ánh mắt nhìn cô một cách khó đoán.

Ánh đèn từ máy tính hắt lên gò má cô một lớp sáng nhạt, khiến cô trở nên mong manh lạ thường.

Anh bước đến gần, đặt một ly trà nóng xuống cạnh bàn cô. Ngón tay họ khẽ chạm nhau một giây. Nhanh đến mức có thể lờ đi. Nhưng lại đủ lâu để tim cô lỡ một nhịp.

“Cẩn thận dạ dày. Không phải lúc nào cũng miễn nhiễm với caffeine.”

Dương thoáng sững lại.

Giọng nói ấy… ánh mắt ấy… giống hệt như đêm đó.

“Cảm ơn.” – Cô nói nhỏ, rồi quay lại với màn hình để che đi đôi mắt hơi ướt.

Wind không nói gì thêm. Chỉ đứng đó vài giây, rồi quay đi.

Nhưng chỉ anh biết, đôi tay anh đang siết lại trong túi.

Và câu cảm ơn vừa rồi… khiến anh phát điên.

Anh không cần một lời cảm ơn khách sáo.

Nếu cô muốn cảm ơn, hãy cảm ơn bằng ánh mắt của đêm đó, bằng những ngón tay siết lấy cổ áo anh, bằng giọng nói run rẩy khi thì thầm tên anh trong bóng tối…

Muốn cô hỏi: “Tại sao hôm sau anh lại giả vờ không nhớ?”

Muốn cô chất vấn, giận dỗi, khóc, thậm chí tát vào mặt anh.

Chứ không phải… lạnh lùng đến vậy.

Hôm sau, Minh – trợ lý nghiên cứu của Wind – đến tìm Dương.

“Có hứng thú ăn tối với một tên mọt sách không?” – Minh cười, chìa ra hai vé xem phim khoa học giả tưởng.

Dương ngạc nhiên.

“Anh rủ tôi hẹn hò à?”

Minh nhún vai:

“Gọi là ăn mừng dự án AI cũng được. Chúng ta sắp phá được lớp mã cuối cùng rồi còn gì.”

Dương do dự.

Thật ra, cô muốn từ chối. Cô không thích những mối quan hệ mập mờ, càng không muốn dây dưa. Cô không thích đi với Minh. Cũng chẳng ghét. Nhưng có lẽ, đi với một người chẳng khiến tim mình run rẩy… sẽ dễ thở hơn là đứng yên giữa cơn giông.

Nhưng... một góc trong cô lên tiếng:

“Nếu anh ấy không quan tâm… thì việc em đi ăn với người khác, cũng chẳng là vấn đề gì.”

Cô gật đầu.

“Được.”

Wind biết chuyện chỉ sau vài phút.

Bởi vì Minh hí hửng thông báo ngay trong phòng họp.

“Trưởng nhóm Ánh Dương hôm nay xinh lạ. Có khi tối nay tôi phải diện chỉnh tề một chút.” – Minh cười.

Gương mặt Wind không thay đổi. Chỉ có ngón tay siết chiếc bút máy hơi mạnh.

Anh không nói gì. Cuộc họp vẫn tiếp tục, giọng anh vẫn đều, ánh mắt vẫn lạnh.

Nhưng đến đoạn phân công người kiểm tra lại các tài liệu mật, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Minh.

“Dự án thần kinh AI cần được bảo mật tuyệt đối. Từ giờ trở đi, mọi truy cập đến dữ liệu của trưởng nhóm Ánh Dương sẽ do tôi trực tiếp phê duyệt. Bao gồm cả việc gửi tin nhắn.”

Cả phòng họp nín thở.

Minh nhíu mày: “Nhưng… tôi và cô ấy đang cùng theo dõi...”

Wind ngắt lời, giọng sắc lạnh:

“Lệnh từ Tổng giám đốc. Không cần giải thích.”

Anh đứng dậy, rời khỏi phòng.

Cửa khép lại sau lưng, để lại một câu chưa nói:

“Cô ấy là người của tôi. Ai cũng không được đến gần.”

Tối đó, Dương nhận được email chuyển công tác tạm thời.

Cô nhìn dòng chữ “làm việc độc lập – tránh tiếp xúc người ngoài nhóm” mà c.h.ế.t lặng.

Từ ngữ rất chuyên nghiệp, nhưng cô hiểu rõ: chính anh là người ra lệnh.

Tại sao?

Ghen? Hay là kiểm soát? Hay… là một cách để đẩy cô ra xa hơn nữa?

Cô không biết.

Cô cũng không dám đoán.

Chỉ biết, trong lòng mình bỗng chùng xuống một nhịp.

Cảm giác… như có ai vừa đẩy cô từ một mỏm đá, để rồi lại chạy đến, dang tay chờ đỡ – nhưng chỉ đứng đó, không làm gì cả.

 

Họ như hai vệ tinh lặng lẽ, quay quanh một vệt ký ức đã tắt, không chạm vào nhau… nhưng cũng không thể rời khỏi quỹ đạo của nhau. Và thế là họ lại lặng lẽ tránh nhau, lại không ai nói ra điều thật sự trong lòng. Nhưng càng tránh, càng xa… thì càng nhớ. Càng khao khát. Càng đau.  


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com