Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 3: VẾT CẮT



02:20 sáng.

Lon bia cuối cùng nằm lăn lóc dưới chân, hơi men còn sót lại làm gương mặt của hai kẻ xa lạ trở nên nhòa mờ trong ánh đèn đường yếu ớt. Ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt Wind, làm nổi bật những đường nét lạnh lùng, đồng thời cũng mang một chút gì đó trầm lắng, cô độc.

Wind tựa lưng vào ghế, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt như đang nhìn về một nơi nào đó rất xa. Anh im lặng. Không phải vì không còn gì để nói, mà vì chính anh cũng không thể giải thích nổi… tại sao lại có thể nói nhiều như vậy.

Chưa từng có ai, chưa một ai, khiến anh mở lòng như thế—chỉ sau một vài tiếng đồng hồ ngồi cùng nhau. Phải chăng là do men rượu? Hay là vì ánh mắt cô ấy—dịu dàng, trong sáng như đã nhìn thấy anh từ một kiếp khác?

“Tôi từng có một gia đình hạnh phúc.”

Câu nói ấy thoát ra từ miệng anh như một vết cứa, không lời cảnh báo. Nó đứt lìa, sắc lẹm, khiến không gian xung quanh chợt tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Ánh Dương không hỏi. Cô chỉ ngồi đó, lắng nghe, không thúc giục, không tỏ ra thương hại. Sự im lặng của cô là một sự chấp nhận—một không gian để anh được bộc bạch những thứ đã gặm nhấm trái tim mình bấy lâu. Và chính điều đó lại khiến Wind cảm thấy… mình thật sự được nhìn thấy.

Anh kể. Về năm anh 10 tuổi. Về ngày mà thế giới của anh sụp đổ. Về giây phút cậu bé ngây thơ ấy bị dán mác “con của kẻ g.i.ế.c người”, bị đẩy vào một ngõ tối không lối thoát. Những ký ức, những nỗi đau, từng mảnh vỡ của quá khứ, rơi xuống như những tiếng lon bia khô khốc: lạnh, nặng nề và rỗng tuếch.

“Cô biết không… tôi ghét tên thật của mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng anh khàn, mỗi chữ như một nhát d.a.o cứa vào cổ họng. Đau đớn, nghẹn ngào.

“Wind là cái tên tôi tự chọn. Không còn gốc gác, không còn gia đình. Chỉ là gió. Gió thì không cần bắt nguồn từ đâu. Cũng không ai níu giữ được nó.”

Ánh Dương không đáp lại. Nhưng đôi tay cô nhẹ nhàng đưa ra, đặt lên tay anh. Nhẹ đến mức gần như không thể cảm nhận được, nhưng lại đủ để Wind biết rằng… anh không còn cô đơn trong đêm đó.

Cảm giác đó giống như một ánh sáng mong manh giữa màn đêm đặc quánh, như một lời hứa không lời. Cô không cần phải nói gì, chỉ cần ở đó, và đôi tay cô chính là tất cả những gì anh cần.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Ánh Dương đã đi.

Không một lời nhắn, không một dấu vết. Chỉ còn lại vỏ lon bia lạnh ngắt trên bàn, và… hơi ấm còn phảng phất trên tay anh, như một giấc mơ mà anh không chắc là thật.

Wind nhìn ra cửa sổ.

Cảnh vật ngoài kia vẫn như thế—tĩnh lặng, vô hồn. Nhưng trái tim anh lại đập loạn nhịp. Đã lâu lắm rồi… mới có một đêm anh sống thật như vậy. Nhưng chính vì vậy, sáng nay… lại lạnh đến đau lòng.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com