Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 4: NGƯỠNG CỬA



Ánh nắng đầu ngày len qua khe rèm, chiếu vào chiếc ghế sofa còn vương vấn hơi ấm của đêm qua. Wind mở mắt, đầu đau âm ỉ, và trong lòng… là một nỗi đau khác, rõ rệt, như một vết thương chưa kịp lành.

Cô đã đi.

Không một tin nhắn. Không một lời từ biệt.

Chỉ là sự biến mất, nhẹ nhàng như chính cách cô bước vào cuộc đời anh, chẳng hề báo trước.

Wind ngồi dậy, cả đầu quay cuồng vì rượu, nhưng trái tim lại thắt lại bởi thứ cảm xúc lạ lùng—một cảm giác trống vắng mà anh chưa từng cảm nhận suốt nhiều năm qua. Anh nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng chính anh lại thấy như đang đứng giữa một không gian hoàn toàn khác, không còn là nơi anh từng tìm thấy sự an yên. Cảm giác đó dằn vặt anh như một vết cắt, một vết thương chẳng thể lành trong lòng.

Anh bước tới bồn rửa mặt, tay tạt nước lạnh lên mặt, như muốn xóa sạch tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng không thể. Mỗi giọt nước lại làm dâng lên một ký ức tươi mới về đêm qua—về cô gái ấy, người chỉ mới quen một vài tiếng đồng hồ, nhưng đã khiến anh mở lòng, kể về cuộc đời mình. Một cách vô thức, như thể không còn gì phải giấu. Và giờ đây, cô đang sống cách anh chỉ vài bước chân.

Chỉ vài bước.

Wind đứng lặng trước cửa phòng mình, ánh mắt vô thức lướt qua cánh cửa màu xám nhạt ở cuối hành lang. Phòng 1203. Anh biết rõ cô ở đó. Chỉ cách mình một cái gõ nhẹ.

Nhưng anh không đưa tay lên.

Không ai dạy anh cách đối diện một người sau một đêm cởi lòng.

Và rồi—anh quay đi.

Không tiếng gọi. Không lời hỏi.

Chỉ có sự im lặng lạnh buốt trườn theo sống lưng anh, rạch một đường mảnh nhưng sâu đến tận đáy tim.

Cánh cửa vẫn đóng. Nhưng ngưỡng cửa giữa hai người… đã trở thành một vực thẳm.

Anh quay lại văn phòng, trở về với guồng công việc. Anh trở lại là Wind—CEO lạnh lùng, lý trí, vô cảm. Hoặc ít nhất… anh tưởng là vậy.

17:24 chiều cùng ngày.

Wind trở về văn phòng. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, bộ vest xám tro, dáng vẻ lịch lãm nhưng có gì đó phong trần, như vừa bước qua một trận bão. Anh bước vào thang máy, ấn nút 12. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, và ngay khoảnh khắc ấy—

Một bàn tay nhỏ luồn vào khe hở cuối cùng.

Cánh cửa thang máy dừng lại—chầm chậm mở ra lần nữa.

Cô đứng đó, dưới ánh đèn vàng nhạt, như thể cả tầng lầu đang dừng lại để nhường bước cho duyên phận.

Ánh Dương bước vào.

Không gian trở nên ngột ngạt. Chỉ có hai người, và một khoảng lặng kéo dài đến nghẹt thở.

Wind khẽ nghiêng đầu, giữ vẻ bình thản, ánh mắt lướt qua gò má cô, rồi dừng lại ở sợi tóc lòa xòa trên trán.

Anh không nói gì. Nhưng lòng anh, lại gào thét.

“Sao em lại im lặng như vậy? Em có nhớ không? Hay em muốn coi như đêm qua chưa từng tồn tại?”

Cô mỉm cười, nhẹ như không. “Chào anh.”

Một lời chào đơn giản, nhưng với Wind, lại như một con d.a.o nhỏ vừa xoáy nhẹ vào tim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh đáp lại bằng một tiếng “Ừ” khô khốc—dằn lòng không hỏi, không nhắc, không níu.

Tiếng “ding” vang lên như tiếng chuông báo thức, nhưng không ai tỉnh giấc.

Họ cùng bước ra.

Hai người. Một khoảnh khắc. Và vô vàn điều chưa được nói.

 

 

🖋️ [Ngoại bút – Thư không gửi | Wind viết cho Ánh Dương]

Anh không ngờ mình lại lúng túng đến thế, chỉ vì một chiếc cốc cà phê không tìm thấy chủ nhân. Chỉ vì một cánh cửa đóng lại mà mãi không mở ra nữa.

Có lẽ em chẳng bao giờ biết, lúc em bước ra khỏi căn hộ đó, em cũng mang theo cả phần còn lại của anh.

Anh đã quen với việc bị nhìn thấu, em biết không? Nhưng chưa từng có ai nhìn rồi... chạm vào.

Em nói ít đến mức tưởng như không tồn tại, nhưng mỗi ánh nhìn của em lại là một câu hỏi mà anh không dám trả lời. Vì anh sợ—một khi bắt đầu, anh sẽ không dừng lại được. Không biết làm thế nào để giữ khoảng cách, cũng không biết làm thế nào để giữ em.

Bàn tay em đặt lên tay anh hôm ấy không chỉ chạm vào da thịt. Nó chạm vào cái phần mềm yếu mà anh nghĩ mình đã chôn vùi từ lâu.

Vậy mà sáng hôm sau, em biến mất như thể chưa từng đến.

Và từ hôm đó, anh bắt đầu hiểu nỗi sợ không mang tên của riêng mình: sợ bước ra từ cơn mơ, chỉ để nhận ra người giữ ấm nó đã không còn ở đó.

Nếu có thể quay lại... anh sẽ không đứng yên.

Anh sẽ giữ em lại—dù phải dùng toàn bộ sự ngang ngược của mình.

 

 

🖋️ [Ngoại bút – Trích nhật ký | Ánh Dương viết đêm rời khỏi căn hộ của Wind]

04:50 sáng – Thang máy đang đi xuống. Tim mình lại đang rơi tự do.

Mình không biết vì sao người ta hay khóc sau khi ngủ cạnh người họ không nên yêu.

Lẽ ra chỉ là một đêm trú tạm giữa hai kẻ xa lạ. Một chiếc ô chung dưới cơn mưa ký ức. Một căn phòng không tên gọi. Vậy mà… có một khoảnh khắc, mình đã suýt tin rằng nơi ấy là nhà.

Góc miệng anh có vết thương nhỏ, chắc cắn phải khi mơ.

Mình muốn hỏi anh đã mơ thấy gì, nhưng rồi lại im lặng. Vì mình biết… nếu hỏi, mình sẽ không đủ can đảm để rời đi.

Có những câu hỏi, một khi cất lời, sẽ khiến lòng người dốc cạn.

Mình đã tập đi một mình đủ lâu để không ngã.

Nhưng hôm nay, mình chỉ ước… giá như có ai giữ tay lại, một lần.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com