Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 2: Tia sáng trong đêm



Một cô gái tình cờ gặp một người đàn ông định buông bỏ cuộc đời. Cô không biết anh là ai.

Cũng không biết mình có thể cứu được gì.

Chỉ là…

“Hôm nay là sinh nhật tôi. Anh đừng chết, được không?”

 

Khoảnh khắc cái tên “Ánh Dương” vang lên trong gió, Wind bỗng cảm thấy một vết rạn trong màn đêm đặc quánh quanh đời mình. Có thứ gì đó nơi cô gái ấy khiến anh không thể quay đi. Trong vô thức, anh bước về phía cô—vì đó là tia sáng duy nhất anh nhìn thấy giữa biển tối vô định.

“Hôm nay là sinh nhật của cô thật sao?”

Cô chỉ khẽ gật đầu. Wind lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng món đồ ăn lăn lóc trên sàn. Bò khô, nem chua, bim bim, vài lon bia—anh gom từng món, đặt lại vào túi bằng sự kiên nhẫn hiếm hoi mà chính anh cũng không hiểu vì sao lại có. Cô lén nhìn anh. Dáng người cao, áo sơ mi trắng, tóc rối nhẹ vì gió—gương mặt anh lạnh đến mức khiến người ta lầm tưởng anh không từng biết buồn vui là gì. Nhưng… trông anh không giống một kẻ xấu. Hay có lẽ, chỉ là vì khuôn mặt ấy quá đẹp.

Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn lén. Cô bối rối quay đi, cảm thấy mình như vừa nhìn trộm một điều gì đó không nên thấy. Wind thoáng sững lại—trong khoảnh khắc, anh cứ ngỡ cô cũng đang dò xét mình như bao người khác. Đã quen với việc bị soi mói và kết tội, anh tưởng mình đã vô cảm với mọi thứ. Vậy mà lần này… lại thấy hụt hẫng.

“Sợ tôi à?” – anh hỏi, mắt không rời cô, túi đồ đưa ra lưng chừng.

“Cầm lấy. Chạy ngay đi.”

Không chờ cô phản ứng, anh kéo tay cô, giúi túi đồ vào đó rồi xoay người, chờ đợi tiếng bước chân xa dần. Một phút. Ba phút. Rồi năm. Không tiếng bước chân.

Anh quay lại—cô vẫn đứng yên đó, mắt rưng rưng, khuôn mặt như muốn khóc.

“Sao còn chưa đi?”

“Còn mấy phút nữa là qua ngày mới rồi. Tôi… còn chưa kịp chúc mừng sinh nhật chính mình.”

Anh ngây người. Câu trả lời thật vô lý. Sinh nhật cô thì liên quan gì đến anh?

“Cô muốn gì?”

Chính anh cũng không hiểu vì sao lại hỏi câu đó. Anh vốn không quan tâm bất kỳ ai nghĩ gì—vậy tại sao lại muốn biết cô nghĩ gì?

“Anh có thể... cùng tôi đón sinh nhật không?”

Lời đề nghị đó thật ngớ ngẩn. Nhưng anh lại gật đầu. Có lẽ… là cái m.á.u anh hùng trong anh trỗi dậy. Hay là vì ánh mắt kia—một ánh mắt vừa run sợ, vừa dịu dàng đến lạ thường.

Họ ngồi xuống, cạnh nhau nhưng không quá gần. Mỗi người tự khui một lon bia. Không khí có phần ngại ngùng. Cô nhìn anh, rồi hỏi nhỏ:

“Anh tên gì?”

“Wind.”

“…Hm.”

Cả hai lại im lặng. Anh là người lên tiếng trước:

“Sao lại đón sinh nhật một mình giờ này? Không có bạn hả?”

Không rõ là đang hỏi thật hay đang châm chọc, nhưng cô vẫn thành thật trả lời.

“Cũng có vài người quen. Nhưng không đủ thân để trải qua những khoảnh khắc đặc biệt thế này.”

“Thế tôi với cô thì thân lắm sao?”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt ngán ngẩm.

“Dù sao tôi cũng vừa cứu anh đấy. Chắc cũng tính là bạn sơ sơ rồi ha?”

Anh không đáp.

“Mà sao lại định nhảy thật vậy? Sống mới khó, chứ c.h.ế.t thì dễ quá rồi. Đàn ông mà yếu đuối vậy sao?”

Cô cố tình khiêu khích. Nhưng anh chỉ cười khẩy—nụ cười chua xót khiến người ta thấy đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô bối rối, vội dịu giọng:

“Nếu cảm thấy oan ức thì cứ nói ra. Hét với cả thế giới là: ‘Tôi bị oan!’”

Lần này anh mới cất lời. Chậm rãi. Khàn khàn. Từng chữ nặng trĩu.

“Ai tin chứ? Nếu tôi nói tôi không g.i.ế.c người… cô tin không?”

“Tin.”

“Tại sao?”

“Vì một người đến cả mạng sống cũng không cần nữa… thì còn cần nói dối làm gì?”



Cô tin anh.

Không bằng chứng, không lý do. Chỉ là một niềm tin giản đơn. Nhưng với anh, điều đó đủ để níu giữ.

Anh từng nghĩ: trái tim mình đã chết. Nhưng khoảnh khắc đó, trong màn đêm, bên cạnh một cô gái nhỏ nói những điều tưởng chừng ngây thơ — lại là lúc trái tim anh đập mạnh trở lại.

Vì cô. Vì ánh sáng mà cô mang đến.



Tôi đã nghĩ đời mình là một hố đen vô đáy.

Cho đến khi gặp em – một vệt sáng mong manh,

Nhưng đủ khiến tôi không còn muốn biến mất nữa.

 

 

🖋️ [Ngoại bút – Trích nhật ký Wind, đêm 29.03]

Tôi đã nghĩ đời mình là một hố đen vô đáy,

Nơi mọi âm thanh đều bị nuốt chửng không vang.

Tôi đứng giữa thế giới – như một cái bóng,

Không ai gọi tên, không ai giữ lại bàn tay.

Cho đến khi gặp em – một vệt sáng mong manh.

Không chói lòa, không rực rỡ.

Chỉ là… đủ ấm để khiến tôi dừng lại.

Đủ thật để khiến tôi muốn tin thêm lần nữa.

Em nói, “Chết thì dễ, sống mới khó.”

Câu nói tưởng như sáo rỗng

Lại cắm vào tim tôi như một mũi d.a.o ngọt—

Rạch ra thứ cảm xúc mà tôi tưởng đã không còn tồn tại từ lâu.

Em không hỏi tôi là ai.

Chỉ hỏi tôi… có thể ở lại không.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com