Từ khoảnh khắc rút cô khỏi hiểm nguy, Wind đã biết — không còn gì để nghi ngờ nữa.
Ánh Dương… chính là Bằng Lăng.
Cô gái ấy — trong cơn hoảng loạn vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Dù tay bị trói, dù đối mặt với kẻ thù có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, ánh mắt cô không một lần run sợ.
Câu nói của cô lúc đó, đến giờ vẫn như cứa thẳng vào tim anh:
“Nếu tôi nói ra mật khẩu, các người sẽ g.i.ế.c tôi. Nếu tôi không nói, các người cũng sẽ g.i.ế.c tôi. Thế thì tại sao tôi phải chọn điều khiến mình hối hận?”
Một lời dứt khoát. Không run rẩy. Không thỏa hiệp.
Một cô gái như thế… làm sao anh có thể không nhận ra?
Chỉ có Bằng Lăng — chỉ có em — mới có thể đối mặt với nguy hiểm bằng bản lĩnh lạnh lùng mà trong tim vẫn mang một trái tim rực cháy đến vậy.
Sau đêm ấy, khi mọi chuyện tạm lắng xuống, anh ngồi trong căn hộ đã từng yên tĩnh đến đáng sợ của mình. Và nhận ra… mọi thứ đã thay đổi.
Không phải vì em là tác giả của những câu chữ từng cứu rỗi anh trong vô thức.
Mà vì cô gái ấy – người từng lặng lẽ bước qua hành lang với dáng vẻ bình thản – chính là người đã khiến anh thức trắng bao đêm vì một cuốn tiểu thuyết chưa viết xong.
Anh bắt đầu để ý em từ những điều nhỏ nhặt. Canh giờ để “vô tình” gặp nhau ở thang máy. Gửi tin nhắn hỏi về một file báo cáo mà anh đã thuộc lòng.
Mỗi lần em nhíu mày đọc tài liệu, hay gỡ kính ra dụi mắt mệt mỏi… đều khiến anh chỉ muốn kéo em lại gần, đặt bàn tay mình lên trán em, rồi nói: “Đừng cố nữa.”
Ban đêm, anh lật lại từng trang truyện em viết. Tưởng tượng ra ánh mắt em khi viết đến đoạn cao trào. Hình dung em đắm mình giữa những con chữ, dịu dàng mà mạnh mẽ, như chính em ngoài đời thực.
Và chính điều đó khiến anh sợ.
Vì cảm giác này không giống với bất kỳ ai.
Không giống Cún – người con gái đã khắc sâu vào ký ức tuổi trẻ, nhưng đã vĩnh viễn biến mất cùng năm tháng cũ.
Càng không giống Ngân Hà – người vợ trên giấy tờ, người luôn xuất hiện như một phần của bổn phận.
Mà là với em – Ánh Dương. Bằng Lăng.
Một người phụ nữ khiến anh muốn ở bên, muốn chạm vào từng cảm xúc nhỏ nhất – nhưng lại không dám chạm mạnh tay, sợ phá vỡ mất một điều gì đó mong manh mà quý giá.
Anh bắt đầu kiếm cớ để được gần em.
“Anh lỡ nấu hơi nhiều, em qua ăn phụ anh chút.”
“Báo cáo sáng nay em gửi, anh có vài điểm cần em giải thích thêm…”
“Thang máy lại hỏng rồi. Em không muốn đi bộ 21 tầng đâu, lên xe anh.”
Lý do nào cũng hợp lý. Nhưng sự thật là… anh chỉ muốn thấy cô. Nghe cô nói. Ở gần cô. Mỗi ngày, một chút. Một chút thôi… mà chẳng bao giờ là đủ.
Chỉ là… càng gần em, anh lại càng trở nên ích kỷ.
Anh không chỉ muốn ở bên em. Anh muốn độc chiếm em.
Anh bắt đầu để tâm đến từng ánh mắt lạ lướt qua em. Từng cái nhìn kéo dài quá vài giây. Từng nụ cười khiến em vô tình nghiêng đầu. Hay những câu nói xã giao từ những đồng nghiệp nam mà với anh, lại là mối đe dọa không tên.
Có lần, anh tình cờ thấy Dương khẽ mỉm cười với cậu kỹ thuật viên mới. Chỉ là một nụ cười thoáng qua – nhẹ như sương. Nhưng cũng đủ để anh siết chặt tay.
“Cậu ta phụ trách khu khác. Đổi người đi.”
Anh nói với trưởng phòng. Không cần giải thích.
Anh không nổi giận.
Nhưng chẳng ai hay biết, nhưng chỉ sau một cuộc họp nội bộ, cơ cấu phân công dự án đã thay đổi. Em được chuyển khỏi mọi nhóm có quá nhiều đàn ông độc thân. Gắn tên em với những dự án “bảo mật nội bộ cao”, mà chỉ có mình anh đủ cấp để cùng tham gia.
Tất cả đều hợp lý. Tất cả đều kín kẽ.
Dương không bao giờ hỏi. Cũng không phản ứng. Nhưng anh biết... cô đang biết.
Và chính điều đó khiến anh càng mất kiểm soát.
Anh từng hứa với lòng sẽ không biến tình cảm thành xiềng xích. Nhưng giờ đây, anh lại là người đang buộc cô trong vô vàn sợi tơ vô hình.
Chỉ là… cô chưa bao giờ thực sự thuộc về anh.
Vậy mà, từng giây từng phút, anh lại không thể chịu đựng được việc cô thuộc về bất kỳ ai khác.
Cô là ánh sáng dịu dàng trong cuộc đời anh. Mà nếu không thể nắm giữ, thì ít nhất… anh cũng sẽ là người duy nhất đứng trong vùng ánh sáng ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tổng tài mất kiểm soát
Và rồi, chuyện xảy ra hôm ấy.
Em vô tư trò chuyện với một cậu kỹ sư mới. Tên gì đó, chẳng quan trọng. Quan trọng là cậu ta không rời mắt khỏi em cả buổi. Và khi tay cậu ta khẽ gỡ sợi tóc vương trên vai em — chỉ một cử động nhỏ thôi — như một ngòi nổ đốt cháy toàn bộ lý trí trong anh.
Tan họp, em vừa bước ra khỏi phòng thì bị kéo mạnh vào một góc khuất hành lang.
“Wind? Anh làm gì vậy?”
Gương mặt anh gần sát, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt đang mở to của em. Một tay chống lên tường, tay kia vẫn giữ cổ tay em, mạnh mẽ nhưng không làm đau. Ánh mắt đen tối quét qua từng đường nét của em, dừng lại ở vệt cười còn vương trên môi em, hơi thở lướt qua má em như lời cảnh báo vô hình.
“Cười với cậu ta như vậy... em hay làm thế với tất cả đồng nghiệp à?”
“Đó chỉ là chuyện công việc—”
“Em nghĩ gì khi để người khác chạm vào tóc mình? Hay em không để ý, hay em quá quen với việc để người ta tưởng họ có cơ hội?”
“Anh… đang ghen à?”
Em hỏi, giọng bình tĩnh nhưng mắt khựng lại, như đang dò xét ranh giới giữa anh và em.
Wind cúi thấp người, giọng khàn khàn, rơi ngay bên tai em như một tiếng thì thầm chiếm hữu:
“Không. Anh đang cảnh báo. Anh không thích chia sẻ. Nhất là với những kẻ không đủ tư cách.”
“Vậy em là gì của anh, mà anh có quyền không thích?”
Một nhịp tim lỡ nhịp.
Một khoảng lặng siết chặt không gian giữa hai người.
Anh đáp, bằng thứ giọng gần như là một lời tuyên bố:
“Là người mà anh không muốn bất kỳ ai đến gần.
Vậy… đủ chưa?”
Anh buông tay. Quay lưng. Bỏ đi.
Bỏ lại em đứng đó, tim loạn nhịp, đầu óc rối bời, và lòng thì không biết phải oán trách hay níu giữ.
[Ngoại bút – Nhật ký không gửi]
Từ Wind – ngày anh biết mình không còn lối thoát khỏi em
Anh đã từng nghĩ… mình có thể kiểm soát mọi thứ.
Cảm xúc. Tình huống. Cả em.
Nhưng hóa ra… chỉ cần em cười với một người khác, mọi lớp băng trong anh đều rạn vỡ.
Lúc em nghiêng đầu, tay cậu ta chạm vào tóc em, anh thấy rõ cái cách em cười – cái cách mà đêm về anh đã từng tưởng tượng hàng ngàn lần, chỉ để cố vẽ em trong tâm trí.
Anh không bước tới ngay.
Vì anh sợ.
Sợ nếu lên tiếng, sẽ nói ra những điều không nên.
Nhưng rồi, anh không chịu nổi nữa. Anh giật em lại. Nhìn em. Rất gần. Gần đến mức có thể thấy từng sợi mi đang run, từng hơi thở đang nghẹn.
Em hỏi: “Vậy em là gì của anh, mà anh có quyền không thích?”
Em không biết đâu, câu hỏi đó như nhát cắt thẳng vào tim.
Vì đến tận giây phút ấy… anh mới nhận ra:
Anh chẳng có quyền gì cả.
Chỉ có một trái tim đã bị em chiếm giữ – hoàn toàn và không báo trước.
Và anh… thì đã không còn đường lui.
“Anh đã lỡ chạm vào em mất rồi... Giờ bảo buông, anh không làm được nữa.”
“Cứ mỗi lần em lùi lại, anh lại phát điên lên vì không biết phải giữ em bằng cách nào cho đúng nữa.”
“Anh buông tay. Không phải vì anh muốn. Mà vì nếu giữ thêm một giây nữa… anh sẽ không còn kiểm soát được mình.”