Gió đêm lùa qua khe cửa kính, lạnh buốt. Nhưng không lạnh bằng ánh mắt anh nhìn chính mình trong chiếc gương lớn giữa phòng họp tầng thượng. Gương mặt vẫn điềm tĩnh, sắc lạnh. Nhưng trong mắt… là một người đàn ông vừa để cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cô gái đó…
Cô gái ấy khiến anh đánh mất chính mình.
Từ lúc kéo Dương vào hành lang và nói ra những lời không nên nói, tâm trí anh không có một phút nào yên ổn. Ly rượu sóng sánh trong tay cũng chẳng thể làm dịu đi thứ cảm xúc hỗn loạn đang trào lên như ngọn sóng ngầm.
“Vậy em là gì của anh, mà anh có quyền không thích?”
Câu hỏi ấy như một nhát dao. Thẳng, gọn, không thương tiếc.
Và tệ hơn, anh không có câu trả lời.
Không thể nói rằng em là của anh.
Cũng không thể nói em không quan trọng.
Và càng không thể giải thích vì sao anh ghen.
Trong bóng tối căn phòng, anh mở điện thoại, gõ vào khung chat tên cô. Ngón tay dừng lại trên dòng tin nhắn chưa gửi:
“Đừng cười với người khác như vậy.”
Anh nhìn dòng chữ đó rất lâu. Rồi xóa đi.
Không phải vì anh đổi ý, mà vì… anh không có tư cách.
Căn hộ Dương về đêm nay lặng lẽ hơn mọi khi.
Cô ngồi trước laptop, ánh sáng trắng hắt lên gương mặt thanh tú, ánh mắt không dứt khỏi đoạn code giữa màn hình. Nhưng mọi nỗ lực tập trung đều vô ích.
Tay cô khẽ chạm lên cổ tay trái — nơi vừa bị anh nắm lấy mấy tiếng trước.
Cảm giác ấm nóng, siết chặt, bá đạo — vẫn còn vương lại như dấu ấn ám ảnh.
“Anh đang ghen sao?”
Câu hỏi bật ra lúc ấy không phải vì cô muốn trêu chọc, mà vì… cô sợ câu trả lời.
Sợ nếu anh ghen, nghĩa là anh đã bước một chân vào vùng cấm.
Và cô… đã bắt đầu chờ đợi điều đó từ lúc nào không hay.
Dừng lại đi, Dương.
Anh ấy là người đã có hôn ước.
Anh ấy không thuộc về mày.
Cô nhắm mắt, hít sâu. Nhưng thay vì ổn hơn, trái tim lại càng rối loạn.
Một dòng văn bản hiện lên trước mặt, cửa sổ viết mở sẵn từ chiều:
“Có những người bước vào cuộc đời ta như một làn gió. Nhẹ nhàng, nhưng để lại hỗn loạn...”
Bàn tay cô khựng lại. Rồi viết tiếp:
“…Chỉ tiếc, làn gió ấy chưa bao giờ thuộc về riêng ta.”
Đêm trôi qua trong im lặng.
Chỉ có những con chữ là không ngủ.
Sáng hôm sau, Wind vào văn phòng sớm hơn mọi ngày. Thư ký ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì anh đã lạnh giọng: “Lấy cho tôi lịch trình của Ánh Dương hôm nay.”
Hai phút sau, cô trợ lý đã run rẩy đưa bản in đến bàn anh. Wind xem kỹ từng dòng. Đến mục “Họp với bộ phận kỹ thuật tại tầng 12 – 9:30 sáng”, mắt anh khựng lại.
Người phụ trách là “Hưng – kỹ thuật viên hệ thống.”
Tên đó.
Một nụ cười nửa miệng hiện trên gương mặt anh.
9:10 sáng.
Dương vừa mở laptop chuẩn bị thì có email khẩn từ văn phòng chủ tịch:
[BẢO MẬT] — CHUYỂN HƯỚNG BÁO CÁO
Ánh Dương, chuyển báo cáo lên trình bày trực tiếp với Chủ tịch Trịnh lúc 9:30 sáng. Lý do: mức độ bảo mật cao, yêu cầu trao đổi trực tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương chau mày. Cô biết rõ hệ thống không có vấn đề gì khẩn cấp.
Nhưng cô cũng biết rõ hơn ai hết — khi Wind muốn gặp cô, anh sẽ luôn tìm được lý do.
Cửa văn phòng đóng lại sau lưng Dương. Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tích tắc đồng hồ.
Wind ngẩng đầu lên, không nói gì trong vài giây. Chỉ nhìn cô.
Dương chủ động lên tiếng:
“Anh cần xem báo cáo?”
Wind gật nhẹ. Nhưng khi cô đưa tập hồ sơ tới, anh không cầm.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô — không còn là ánh nhìn của cấp trên.
“Về chuyện hôm qua…” – Dương bắt đầu.
“Đừng xin lỗi.” – Wind cắt lời.
Cô ngẩn ra.
Anh đứng dậy, tiến lại gần. Chậm rãi. Không vội vàng, nhưng mỗi bước lại như thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Anh dừng lại chỉ cách cô một nhịp thở. Giọng anh khàn khàn, trầm và đầy mâu thuẫn:
“Anh không muốn em tránh xa anh chỉ vì một phút mất kiểm soát.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên không né tránh.
“Vậy anh muốn em nghĩ gì về anh?”
Wind cười khẽ. Nhưng ánh mắt thì chưa từng dịu lại.
“Anh muốn em nghĩ… rằng nếu một ngày nào đó anh vượt qua được tất cả những ràng buộc này…”,
Anh cúi sát xuống, hơi thở phả nhẹ bên tai cô,
“…người đầu tiên anh muốn giữ lại, là em.”
Ngón tay anh chạm nhẹ vào cổ tay cô — nơi tối qua từng bị anh siết chặt.
Lần này, chạm như một lời xin lỗi không thành lời.
Và lần đầu tiên… Dương không rút tay lại.
✦ NGOẠI BÚT — ÁNH DƯƠNG
Anh nói, nếu một ngày nào đó vượt qua được tất cả ràng buộc...
Người đầu tiên anh muốn giữ lại là em.
Nhưng anh không nói...
Là ngày đó có bao giờ đến?
Là em có đủ kiên nhẫn để chờ không?
Em từng nghĩ mình đủ lý trí.
Từng tự nhủ chỉ cần đứng bên anh, nhìn anh từ xa, là đủ.
Vậy mà chỉ một cái nhìn của anh, một câu nói ngập ngừng…