Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 25: CỨU LẤY EM



Một giờ sáng. Khu công nghiệp cũ, ngoại ô thành phố.

Gió thổi qua từng khe tường mục nát. Mùi sắt gỉ và dầu nhớt thấm đẫm không khí. Wind đứng sát tường, ánh mắt sắc lạnh dán vào bản đồ nhà kho trong tay. Một tay giữ bộ đàm, một tay kiểm tra thiết bị phá khóa nhỏ giấu trong túi áo.

“Giữ im lặng tuyệt đối. Không ai được phép gây chú ý.”

Anh đã từng tham gia hàng trăm thương vụ rủi ro, đàm phán với những đối tác nguy hiểm. Nhưng chưa lần nào tim anh đập nhanh như lúc này. Không phải vì đối thủ. Mà vì cô ấy đang ở trong đó. Một mình.

Bên trong. Dương đối mặt với kẻ thù.

Cô vẫn bị trói. Lưng tựa vào tường lạnh buốt, cổ tay sưng tấy vì những vòng dây siết chặt. Nhưng ánh mắt—lại sáng rực. Không sợ hãi. Không yếu đuối. Mỗi lời người đàn ông kia nói, cô đều đáp lại bằng một nụ cười khinh miệt.

“Nếu tôi nói ra mật khẩu, các người sẽ g.i.ế.c tôi.

Nếu tôi không nói, các người cũng sẽ g.i.ế.c tôi.

Thế thì tại sao tôi phải chọn điều khiến mình hối hận?”

Gã đàn ông siết tay. Không ngờ cô gái nhỏ này lại cứng đầu như thế. Hắn quay sang ra lệnh cho đàn em:

“Đưa nó đi chỗ khác. Để xem đến khi không còn ai nhớ đến, nó còn giữ được vẻ cứng miệng như thế không.”

Nhưng đúng lúc ấy…

Wind ra hiệu tiến vào.

Anh không đơn độc. Ba người từ tổ an ninh của tập đoàn lặng lẽ tản ra ba hướng, mỗi người nắm giữ một nhiệm vụ.

Cánh cửa sắt không khóa. Wind phá chốt trong ba giây, không tạo tiếng động. Anh di chuyển nhanh, chính xác như một con sói săn mồi. Mắt lia từng khe hở, từng bóng người.

Một tên gác bất ngờ xuất hiện sau thùng hàng. Wind nhào tới. Một đòn thẳng vào cổ tay, vặn người, khống chế từ phía sau, bịt miệng. Gã ngã xuống mà không kịp thốt tiếng nào.

“Cô ấy đâu…”

Anh lướt qua từng dãy hành lang, cho đến khi—có tiếng động nhỏ phát ra từ căn phòng cuối hành lang.

 

Dương giật mình. Tiếng khóa. Rồi cánh cửa bật mở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phải gã đàn ông kia. Mà là một bóng áo đen lao vào như cơn gió. Dương chưa kịp phản ứng, cả người đã được cởi trói, kéo vào lòng ai đó.

“Wind…” Cô thì thầm.

Anh không nói. Chỉ siết lấy cô. Mạnh đến mức tim cô tưởng như vỡ ra. Hơi thở anh dồn dập, hỗn loạn, ướt đẫm mồ hôi. Cánh tay trái đang rỉ máu.

Một tên khác lao vào sau lưng họ. Dương hét lên. Wind xoay người che chắn.

Con d.a.o rạch vào tay anh. Nhưng không sâu. Vừa đủ để nhuộm đỏ một góc áo sơ mi trắng.

Tên kia ngã gục ngay sau đó, nhờ một đòn của người trong tổ an ninh. Mọi việc kết thúc trong vài phút.

 

Hai giờ sáng. Căn hộ riêng của Wind.

Băng gạc, thuốc sát trùng, khăn lạnh... Tất cả đều được Dương lôi ra từ tủ y tế.

“Đưa tay đây.”

Wind ngồi im, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Anh có biết mình điên không?”

“Có.”

“Anh có biết em có thể tự thoát không?”

“Cũng có.”

“Vậy sao còn lao vào như thế?”

Wind khẽ nghiêng đầu. “Vì anh không chờ được đến lúc em tự thoát.”

Dương khựng tay. Mắt cô chạm phải ánh nhìn anh, rất sâu, rất thật.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” — Wind nhướng mày.

“Nhưng nếu em muốn chăm kỹ một chút... thì anh cũng chịu.”

Cô không đáp. Chỉ cúi đầu băng tay cho anh thật chậm. Nhưng sống mũi lại cay xè. Cảm giác như được sống lại. Như mình không còn cô đơn giữa cuộc chiến này nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com