Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 24:



Hai ngày sau.

Dương ngồi trong quán cà phê nhỏ khuất trong một ngõ yên tĩnh. Laptop mở sẵn một tệp mã hóa, nhưng ánh mắt cô lại không rời khỏi màn hình điện thoại — đoạn voice note mà cô vô tình gửi cho Wind.

“Anh đừng gục ngã… Em vẫn ở đây. Dù anh không cần…”

Cô không nhớ rõ mình đã ghi âm vào lúc nào, hay vì sao lại làm vậy. Đoạn ghi âm này — như thể một mẩu ký ức vụn vỡ đã trôi qua, nhưng lại khiến trái tim cô bất an. Đoạn tin ấy đã đến tay Wind. Và giờ, nó dường như đang treo lơ lửng trên đầu cô như một mối đe dọa không thể xóa đi.

Điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ số lạ.

[Số lạ]: Chúng tôi biết cô là ai. Đừng đào sâu thêm nữa. Không phải ai cũng được phép sống sót sau khi tìm ra sự thật.

Dương khựng lại. Tim cô đập mạnh, âm thanh tin nhắn như một lời cảnh báo lạnh lùng, khiến cô cảm thấy mình bị bao quanh bởi một bóng tối nặng nề. Cô liếc mắt qua quán cà phê, nhưng mọi thứ vẫn bình thường. Không ai khả nghi. Tuy nhiên, linh cảm của cô — như một cơn gió lạnh — khiến cô không thể thoải mái.

 

Trụ sở tập đoàn, 21 giờ tối.

Wind vừa kết thúc cuộc họp kín với bộ phận an ninh khi nhận được tin: Dương biến mất. Không báo trước, không để lại dấu vết. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Anh gọi điện cho cô liên tục. Vô ích.

Màn hình camera an ninh tầng hầm hiện lên hình ảnh cuối cùng: Dương bước vào chiếc xe riêng của cô, một mình. Nhưng chỉ vài phút sau, tín hiệu xe bị cắt đứt.

“Cô ấy biết mình bị theo dõi.” — Wind trầm giọng, mắt anh đột ngột tối lại, môi mím chặt. “Và cô ấy chọn cách đánh lạc hướng.”

Wind không ngồi yên. Anh lập tức ra lệnh phong tỏa toàn bộ dữ liệu trong hệ thống nội bộ, truy quét các truy cập bất thường trong 48 giờ qua. Không giao việc cho ai, anh tự mình ngồi vào máy chủ gốc, lướt qua từng dòng mã như một bóng ma, quyết tâm không để bất kỳ dữ liệu nào lọt qua.

Gương mặt anh, dưới ánh đèn xanh nhạt, như phủ một lớp băng mỏng, càng lúc càng lạnh lẽo, như thể không còn gì có thể lay chuyển anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một căn phòng bí mật.

Dương tỉnh lại trong bóng tối, hơi thở gấp gáp. Cô nhận ra mình bị trói vào ghế, nhưng không có thương tích. Tất cả đều rất tính toán, không một dấu hiệu của sự cuồng loạn hay bạo lực. Nhưng sự căng thẳng trong không khí không thể che giấu đi được. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn người đối diện.

Một người đàn ông trung niên, mặc bộ vest chỉnh tề. Gương mặt ông ta mang sự pha trộn kỳ quái giữa lịch thiệp và tàn nhẫn, khiến Dương có cảm giác như mình đang đối diện với một con thú săn mồi đã có đủ kinh nghiệm.

“Chúng tôi không muốn làm cô đau,” ông ta lên tiếng, giọng điềm đạm.

“Nhưng cô đã chạm đến thứ không nên chạm.”

Dương khẽ cười, không hề nao núng.

“Nếu sợ đau thì tôi đã không vào nghề này.”

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú.

“Cô thông minh. Nhưng thông minh quá mức cũng là tội.”

Ông ta mở chiếc vali đặt trước mặt Dương. Bên trong là một loạt tài liệu, hình ảnh, và… một thiết bị điện tử nhỏ — ổ cứng chứa toàn bộ dữ liệu mà Dương đã trích xuất trong suốt thời gian qua.

“Chỉ cần nói mật mã,” ông ta tiếp tục,

“Cô vẫn có thể rời khỏi đây. Sống tiếp. Như một người bình thường.”

Dương nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt không chút sợ hãi, lạnh như thép. Cô im lặng một lúc, rồi thản nhiên đáp:

“Vấn đề là… tôi chưa từng là người bình thường.”

Ông ta im lặng, vẻ mặt thoáng chút khó hiểu, nhưng chỉ trong một tích tắc, ông đã ngừng cười. Tình thế lúc này trở nên căng thẳng đến mức không thể đoán trước. Người đàn ông không ngừng nhìn cô, như thể đang đợi một câu trả lời, nhưng Dương vẫn giữ nguyên thái độ kiên định của mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com