Sau tất cả, Wind vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh replay đoạn ghi âm thêm một lần nữa, lần này chậm rãi, như muốn níu kéo từng âm tiết.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi — không rõ là nhớ nhung, bối rối hay day dứt. Anh không biết người gửi là ai, nhưng cái tên ký dưới email lại khiến tim anh thắt lại:
• Ký tên: - B. L.
Bằng Lăng.
Anh chưa từng thấy mặt tác giả, chỉ biết cái tên ấy từng là sợi dây níu giữ anh trong những năm tháng tối tăm nhất. Từng câu chữ, từng trang sách — như viết riêng cho anh. Nhưng giờ đây, những dòng tin lại như có hồn, như vang vọng từ một nơi rất gần.
Có lúc Wind từng nghĩ: nếu Bằng Lăng thực sự tồn tại, liệu người ấy có thể chữa lành được phần tâm hồn đang hoen gỉ trong anh không?
Chạm mặt Bằng Lăng
Và rồi, một buổi tối Dương ra ngoài, Wind vô tình sang phòng cô để gửi tài liệu. Cánh cửa khép hờ, anh định quay đi, nhưng ánh mắt anh bị níu lại bởi giá sách trong góc phòng. Nơi đó, anh nhìn thấy một vài cuốn tiểu thuyết mang bút danh quen thuộc: “Bằng Lăng”.
Anh bước vào, chậm rãi. Mở một cuốn sách, nơi có nét chữ tay nắn nót viết lời đề tặng:
“Gửi người đã từng mất niềm tin vào ánh sáng. Nếu đọc được điều này, nghĩa là chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Chữ viết. Là nó.
Anh nhận ra — chính là nét chữ đó. Nét chữ trong những bản thảo cũ, trong các ghi chú từng được kẹp kèm với sách, trong những dòng trích dẫn khiến anh sống sót qua năm tháng tối tăm nhất.
Và khi tay anh khựng lại giữa trang giấy, khi ánh mắt chạm vào nét chữ quen thuộc ấy — mọi mảnh ghép cuối cùng cũng về đúng vị trí. Không còn là 'gần như'. Mà là chắc chắn.
Ánh Dương — chính là Bằng Lăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh dựa lưng vào tường, mắt khẽ nhắm lại. Một làn sóng cảm xúc lặng lẽ dâng lên. Hóa ra người đã ở cạnh anh bấy lâu — không chỉ trong hiện tại, mà cả những ngày tháng cũ kỹ — lại chính là cô.
Cô gái ấy — nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại ẩn giấu những bí mật phi thường. Cô không chỉ viết, cô còn âm thầm điều tra, lặng lẽ chống lại thế lực mà chính anh cũng phải e dè. Cô không nói, chỉ làm. Không cần ai nhìn thấy, vẫn chọn đứng về phía anh.
Điều đó khiến anh không thể rời mắt khỏi cô được nữa.
Từ buổi tối đó, Wind bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn.
Vừa cảm kích, vừa ngưỡng mộ, vừa có gì đó rất đỗi quen thuộc khó gọi thành tên — chỉ là… cảm giác không thể rời mắt.
Một người con gái tưởng như mờ nhạt, lại có thể âm thầm đứng trong bóng tối, chiến đấu cho anh.
Không một lời. Không một lời nào.
Anh từng nghĩ mình đã đóng cửa trái tim từ rất lâu rồi.
Nhưng… ánh mắt ấy — đôi khi khiến anh có cảm giác mình đang trở lại tuổi thơ năm ấy.
Khi lần đầu tiên, có một người con gái nhìn anh như thể anh là cả thế giới.
Cô chưa từng đòi hỏi anh phải tin. Nhưng từ khoảnh khắc ấy… anh bắt đầu muốn tin.
Rằng giữa giao lộ tối tăm nhất, ánh sáng duy nhất — là cô.