Hệ thống giám sát toàn bộ khuôn viên tập đoàn bị xóa sạch dữ liệu chỉ vài giờ sau vụ tai nạn của Ngân Hà. Wind có cảm giác gì đó không ổn. Mỗi lần mở cửa phòng làm việc, anh có cảm giác ai đó vừa rời khỏi. Những lần bước vào thang máy, hệ thống dường như mất vài giây để phản hồi – như thể đang bị giám sát. Mọi dấu vết đều bị xóa sạch quá kỹ. Kỹ đến mức đáng sợ. Dù đã thuê không ít chuyên gia bảo mật, Wind vẫn chỉ nhận được những cái lắc đầu bất lực. Thứ gì đó — hoặc ai đó — đã xâm nhập từ bên trong, quá tinh vi, quá nhanh gọn.
Một nguồn tin đáng tin cậy đã nhắc đến một cái tên: Ánh Dương.
Một cái tên lạ lẫm, chưa từng xuất hiện trong bất kỳ hệ thống nào. Nhưng lời mô tả đi kèm khiến Wind phải dừng lại: “Điệp viên ngầm trong giới bảo mật. Không lộ diện, không để lại dấu vết. Nhưng nếu cô ấy nhận lời, tỷ lệ thành công gần như tuyệt đối.”
Wind tựa người ra sau ghế, nhắm mắt vài giây. Trong lòng anh thoáng qua một cái tên giống hệt — người hàng xóm từng ngồi cạnh anh suốt một đêm đầy giông bão. Người khiến anh mỗi sáng vô thức chờ tiếng chuông thang máy chỉ để thấy nụ cười nhàn nhạt ấy.
Không thể nào… là cô sao?
Phòng họp, 14 giờ chiều.
Cửa mở. Wind bước vào, bộ vest xám tro càng làm nổi bật dáng người cao lớn và ánh mắt như d.a.o cắt. Nhưng rồi anh khựng lại.
Cô ngồi đó.
Ánh Dương — cố vấn bảo mật được triệu tập khẩn cấp từ nguồn riêng, đang ngồi ở đầu bàn. Dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt thản nhiên như chưa từng có bất kỳ khoảnh khắc riêng tư nào giữa hai người.
Wind im lặng vài giây. Không phải vì ngạc nhiên. Mà vì anh đang tự hỏi — từ bao giờ, cô đã bước vào thế giới của anh dễ dàng đến vậy?
“Là em?” — anh nghiêng đầu, giọng trầm và sắc như lưỡi d.a.o giấu trong nhung.
Dương mỉm cười, nhún vai. “Không ngờ lại gặp anh ở đây, tổng giám đốc.”
Gió đêm trườn qua khe cửa sổ căn hộ nhỏ, mang theo hơi lạnh ngấm vào tận xương. Trong ánh sáng xanh nhạt từ màn hình máy tính, Dương đang rà lại từng dòng dữ liệu, từng khung hình mờ nhòe.
Cô dừng lại ở một khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa — một chiếc xe đen xuất hiện trong tích tắc phía sau xe Ngân Hà. Biển số bị làm mờ. Nhưng vết xước lạ ở đèn hậu bên trái khiến cô sững lại.
“Mình đã thấy nó ở đâu rồi…”
Cô mở thêm một tệp khác — nhật ký xe ra vào trụ sở tập đoàn. Dòng dữ liệu hiện lên. Ánh mắt cô lóe sáng. Trùng khớp.
Chiếc xe thuộc về một nhân viên phòng đầu tư — người từng bị kỷ luật nội bộ vì lạm dụng quyền truy cập vào hệ thống tài chính. Ghép từng mảnh lại, cô như đang giải một phương trình không lời. Và mảnh ghép cuối cùng đang dần hiện hình.
Văn phòng Wind, 00:32 AM.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tập tài liệu được gửi ẩn danh. Một xấp giấy A4 chi chít số và dòng chữ lạnh tanh. Nhưng với anh, từng con số như lưỡi d.a.o cắt sâu vào lý trí.
Chuyển khoản từ tài khoản cá nhân của Khả Tú — mẹ kế của Ngân Hà — tới một công ty ở Singapore. Mọi giao dịch đều núp bóng dưới danh nghĩa “đầu tư chiến lược”. Nhưng công ty ấy không tồn tại.
Wind ném tập hồ sơ xuống bàn, đôi mắt lóe lên ánh thép. Nhưng lần này, anh không định đối đầu trực diện nữa. Trò chơi quyền lực này đã vượt xa giới hạn cá nhân. Điều duy nhất anh quan tâm là mình sẽ làm gì tiếp theo.
Khuôn viên biệt thự Trịnh Gia, một đêm muộn.
Tiệc gia đình. Người đông, tiếng nhạc hòa với tiếng ly cụng. Nhưng Wind thì đứng tách biệt ở hành lang sau, nơi ánh sáng đèn mờ nhạt không chạm tới được.
Một tiếng rung khẽ.
Một email mới — không tên người gửi.
[Trích xuất dữ liệu vụ tai nạn - KHẨN]
Tệp video đính kèm hiện lên màn hình.
Trong video, chiếc xe đen lặng lẽ bám theo xe Ngân Hà. Rồi — một khung hình ngắn ngủi. Một bàn tay đeo găng chạm vào hệ thống phanh. Vỏn vẹn ba giây. Nhưng đủ để anh hiểu.
Giọng nói vang lên ngay sau đó. Voice note kèm theo — như một lời thì thầm lạc nhịp giữa cơn mộng mị:
“Anh đừng gục ngã… Em vẫn ở đây. Dù anh không cần…”
Wind ngẩng đầu.
Tim anh siết lại.
Giọng nói ấy… quen đến đau lòng.
Một nơi khác. Một ban công lạnh.
Ánh Dương đứng trong màn đêm, tay cầm chiếc điện thoại vừa gửi đi đoạn dữ liệu cuối cùng. Cô không chắc mình có gửi nhầm gì không. Nhưng cô không quan tâm.
Chỉ cần anh nghe thấy.
Chỉ cần anh biết — giữa những bóng tối bủa vây, giữa những kẻ thù giả dạng người thân, giữa những âm mưu tráng đường bằng danh nghĩa trung thành… vẫn có một người đứng phía sau anh.
Lặng lẽ. Không cần danh phận. Chỉ cần anh còn bước tiếp.