Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 21: DỮ LIỆU MÁU



Tiếng gõ phím vang lên dồn dập giữa không gian tĩnh mịch. Dương không rõ đã ngồi bao lâu. Chỉ biết đôi mắt cay xè, cổ tay mỏi rã, và tiếng gõ phím vang lên như nhịp tim chạy đua với thời gian.

Màn hình lóe lên đoạn mã cuối cùng – một địa chỉ IP ẩn danh đã truy cập hệ thống garage vào lúc 1:49 sáng.

Một chi tiết nhỏ. Nhưng có thể lật đổ toàn bộ cục diện.

Dương lưu lại dữ liệu, bắt đầu viết mã giải mã ngược thời gian truy cập. Nhưng khi vừa hoàn tất câu lệnh, hệ thống bất ngờ đóng băng. Một dòng thông báo hiện lên:

“Unauthorized access detected. Connection terminated.”

Dương giật b.ắ.n người. Cô vừa bị theo dõi.

Một kẻ khác cũng đang truy cập hệ thống.

Cô chưa kịp phản ứng thì điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:

“Dừng lại đi. Cô không hiểu mình đang chọc vào ai đâu.”

Tim Dương đập mạnh. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể có thể tìm ra gương mặt kẻ vừa gửi. Chỉ thấy một khoảng trống lạnh buốt, và hơi thở mình trở nên gấp gáp không kiểm soát.

[Cùng thời điểm – tại biệt thự Wind]

Bản ghi chẩn đoán vẫn hiện trên màn hình, ánh sáng xanh lạnh lẽo phản chiếu lên gò má Wind.

Ngân Hà vẫn sống – như một mảnh pha lê mong manh treo giữa ranh giới sinh – tử.

Nhưng điều khiến anh không thể rời mắt… là hình ảnh quét vùng hippocampus – nơi lưu giữ ký ức – bị tổn thương bất thường.

“Có thể là do va đập.” – Bác sĩ nói.

Nhưng Wind chỉ im lặng. Trong mắt anh… đó là dấu vết của một can thiệp có chủ đích. Như thể... ai đó cố tình xóa một đoạn trí nhớ.

[Sáng hôm sau – trong căn phòng nơi Dương đang ẩn thân]

Dương nhận được một file đính kèm từ hòm thư nặc danh – tiêu đề: “WIND: KẾT THÚC SẮP BẮT ĐẦU”

Bên trong là một đoạn video ngắn.

Camera quay từ phía sau ghế lái – hình ảnh mờ nhưng đủ thấy rõ người ngồi ở hàng ghế sau chính là Wind, mặc chiếc áo khoác đen anh hay dùng khi đi đêm. Khung giờ: 1:52 sáng. Trên xe – là chiếc Lexus đã phát nổ.

Dương c.h.ế.t lặng.

Nếu không phải cô từng tua đi tua lại video gốc hàng chục lần, cô cũng sẽ tin: Wind là người trên xe.

Một đoạn video được dàn dựng – tỉ mỉ, tàn nhẫn… và đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t niềm tin.

 

 

[4 giờ sáng - trong xe ô tô]

Bầu trời vẫn tối đen. Mưa đã tạnh nhưng cửa kính phủ đầy sương mù. Wind ngả đầu vào ghế, nhắm mắt. Tìm kiếm một khoảnh khắc yên bình giữa cơn bão.

Anh từng định nhấn gọi một dãy số quen thuộc. Nhưng lại dừng lại. Không phải vì kiêu hãnh, mà vì sợ… giọng cô cũng sẽ lạnh như những người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ting.”

Một email hiện lên trong hộp thư mã hóa riêng tư. Anh mở ra. Dòng chữ ngắn gọn:

“Đừng gục ngã. Kẻ phản bội vẫn đang cười sau lưng anh.”

— B.L.

Wind lặng người. Tim anh như bị bóp nghẹt trong giây lát.

“Bằng Lăng?”

Anh thì thầm cái tên ấy như một lời gọi trong gió. Không phải vì nội dung bức thư. Mà vì… cảm giác. Một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Như thể… có ai đó vẫn đang nhìn anh – nhẹ nhàng, kiên định, không thương hại… mà là yêu.

Anh nhớ về những ngày mưa năm ấy – gốc bằng lăng tím ngắt, chiếc ghế đá cũ, và cô bé luôn đứng sau lưng anh, cầm chiếc ô xanh, lặng lẽ nhưng luôn ở đó.

Giờ đây… vẫn có ai đó như vậy.

Có lẽ, giữa những ngón tay sắp buông xuôi, vẫn còn một người, âm thầm giữ lấy anh.

Bằng một cách nào đó.

Như ngày xưa… dưới mưa.

 

🖋️ [Ngoại bút - Nhật ký – Ánh Dương]

 

02:43 AM

Em không biết mình đang làm gì. Cũng không biết từ khi nào, em bắt đầu thấy mọi dữ liệu đều có một tiếng động – tiếng thở dài của anh giữa những dòng tin tức lạnh lùng.

Em từng nghĩ bản thân lý trí đủ để đứng ngoài cuộc. Nhưng… hôm nay khi nhìn anh ngồi giữa vòng vây, ánh mắt trống rỗng, đôi tay siết chặt như muốn đập vỡ tất cả… em biết mình đã không còn đứng ngoài được nữa.

Người ta nói anh lạnh lùng. Nhưng em thấy những vết xước đang nứt dần sau lớp vỏ bọc đó. Người ta nói anh đáng nghi. Nhưng em lại thấy một nỗi cô đơn quá rõ ràng – cô đơn đến mức nếu ai đó không tin anh, thì chính anh cũng sẽ không tin vào mình nữa.

Anh à!

Không phải kẻ mạnh thì không bao giờ được gục ngã. Mà là kẻ biết đau nhưng vẫn bước tiếp.

Nếu thế giới này không còn ai tin anh, thì để em.

Một lần thôi.

Em không thương hại anh. Cũng không vì anh là CEO nổi tiếng hay là tâm điểm của một vụ bê bối.

Em chỉ… tin anh. Tin một cách vô lý đến mức đáng sợ. Tin như thể… đã từng tin rồi, từ rất lâu.

Có thể là em sai. Có thể ngày mai mọi thứ sẽ sụp đổ. Nhưng hiện tại, nếu anh phải một mình chống lại cả thế giới – thì em sẽ là người đứng phía sau anh, dù chỉ là một cái bóng.

– B.L. –

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com