Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 20: KẺ CÔ ĐỘC TRONG VÒNG VÂY



  Cơn mưa đêm vẫn rơi liên miên, không đủ mạnh để cuốn trôi tội lỗi, nhưng lại đủ dai dẳng để nhấn chìm một con người. Tập đoàn Trịnh Gia bàng hoàng trước cơn sóng dư luận. Tin tức về Wind – CEO tài năng, con rể tương lai của Chủ tịch Trịnh – bất ngờ bị gọi tên trong vụ hãm hại Ngân Hà.

Hôn lễ chuẩn bị đã lâu, nay trở thành nỗi xấu hổ công khai. Những tấm thiệp mời được in tinh xảo giờ bị vứt bỏ trong im lặng. Cổ đông nghi ngờ, truyền thông dồn dập, gắn kết sự kiện với những âm mưu chưa ai dám nói thành lời. Một nguồn tin nội bộ rò rỉ cho biết, hệ thống bảo mật của garage đã bị can thiệp từ xa chỉ vài phút trước khi xe rời đi. Điều đó càng làm dấy lên nghi ngờ: Ai có quyền truy cập hệ thống trong đêm muộn?

Và Wind – người đàn ông từng được tung hô như biểu tượng của thế hệ kế thừa – giờ lại trở thành “kẻ có động cơ rõ ràng nhất”.

Ngân Hà vẫn chưa tỉnh lại. Vụ tai nạn xảy ra bất ngờ. Xe mất lái rồi phát nổ. Nhưng điều khó hiểu là hệ thống phanh bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Kết quả giám định sơ bộ cho thấy phanh bị tháo chip kiểm soát tốc độ – thao tác cần đến thiết bị chuyên dụng, và thời gian thực hiện chỉ trong vòng vài phút. Không ai biết tại sao cô lại rời khỏi thành phố vào đêm đó, một mình, không tài xế. Và càng không ai giải thích được vì sao đoạn camera giám sát quan trọng nhất lại đột ngột mất tín hiệu.

Wind là người đầu tiên có mặt tại hiện trường. Anh cứu cô ra khỏi chiếc xe cháy rụi, bế cô vào bệnh viện trong tình trạng bỏng nhẹ và chấn thương sọ não nghiêm trọng. Nhưng chính hành động đó lại khiến anh bị nghi ngờ. “Tại sao Wind lại có mặt kịp thời như thế, nếu không phải chính anh là người đã sắp đặt?”

Anh không phản bác. Không phải vì không có lời giải thích, mà bởi… anh biết: mọi người chỉ cần một cái tên để đổ lỗi. Và anh, với tất cả quyền lực, danh vọng, cùng mối quan hệ nhập nhằng với Ngân Hà – là lựa chọn hoàn hảo.

Tại buổi họp báo:

Hàng chục micro, máy quay chĩa thẳng vào anh như nòng súng. Đèn flash lóe lên không ngớt, phản chiếu những đường nét căng thẳng trên gương mặt.

“Anh có gì để nói về cáo buộc liên quan đến tai nạn của Ngân Hà?”

“Xin anh cho biết, phải chăng anh đã ép Ngân Hà ký hợp đồng hôn nhân trước khi vụ việc xảy ra?”

“Anh là người cuối cùng xuất hiện tại hiện trường. Có thể xác minh vị trí của anh lúc 2 giờ sáng hôm đó không?”

“Có tin đồn rằng quan hệ giữa anh và Ngân Hà đã rạn nứt từ lâu. Anh có muốn phản hồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Wind vẫn không đáp. Ánh mắt anh lạnh như thép, không chút d.a.o động. Nhưng đôi tay anh siết chặt dưới mặt bàn, quai hàm khẽ căng – như một phản xạ vô thức.

Bản định vị từ điện thoại của Wind bị tắt trong khoảng thời gian từ 1:48 đến 2:15 – trùng khớp với khung giờ xảy ra tai nạn. Nhưng điều bất thường là: nó chỉ tắt trong đúng 27 phút.

Anh đã chuẩn bị sẵn – lý trí luôn vững vàng như mọi lần. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy khó thở.

Ngoài kia, gió vẫn thổi. Nhưng trong n.g.ự.c anh, một cơn gió khác đang cuộn lên, buốt nhói và nặng nề. Không có ai để gọi. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi nhỡ. Anh từng nghĩ Ngân Hà sẽ tỉnh lại kịp lúc, sẽ lên tiếng thanh minh cho anh. Nhưng cô vẫn bất tỉnh, từng phút giây trôi qua là một lần hi vọng dần tắt.

Sau buổi họp báo, anh trở về phòng họp nội bộ – nơi cha vợ tương lai đang chờ. Chủ tịch Trịnh nhìn anh thật lâu, sau đó chỉ buông một câu lạnh tanh: “Nếu con vô tội, hãy tự mình chứng minh điều đó. Từ giờ… ta không thể bảo vệ con được nữa.”

[Sau màn hình livestream]

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt cô gái ngồi lặng lẽ. Căn phòng nhỏ tối om, chỉ có những nhịp tim dồn dập.

Dương dõi theo từng chuyển động của Wind – người đàn ông ấy, lạnh lùng nhưng đầy uẩn khúc. Cô thấy. Thấy ánh mắt trống rỗng khi nhắc đến Ngân Hà. Bàn tay siết chặt dưới mặt bàn. Và khoảng lặng nặng nề giữa những câu trả lời chuẩn mực.

Một người như anh, dù lý trí đến mấy, cũng không thể giấu được nỗi cô đơn khi tất cả những người từng ở cạnh anh bây giờ đều im lặng.

Không ai tin anh. Ngoại trừ cô – một cái bóng lặng lẽ, một kẻ vô hình đứng sau màn hình… và đằng sau hệ thống dữ liệu lạnh lẽo của Trịnh Gia.

Dương tắt livestream. Tay run lên khi cô mở lại giao diện mã hóa nội bộ. Cô biết mình đang vượt giới hạn. Nhưng lần này… cô không thể đứng ngoài cuộc nữa.

Dữ liệu mã hóa mà cô đang mở là một bản ghi log bị ẩn trong hệ thống server phụ của Trịnh Gia – nơi lưu lại các lần đăng nhập từ IP lạ trước đêm xảy ra tai nạn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com