Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 1: Đêm định mệnh



“Có những đêm, người ta chẳng định c.h.ế.t – chỉ là không còn muốn sống nữa.”  

Tầng thượng. Gần nửa đêm.

Gió lướt qua những kẽ bê tông lạnh ngắt, len lỏi vào từng góc tối trên sân thượng của tòa chung cư cao tầng. Đêm nay, gió không mang theo bụi đường hay khói xe, mà phảng phất một mùi hương nhàn nhạt. Hương bằng lăng. Mỏng manh, dịu dàng, như thể cả mùa hè vừa kịp ghé ngang rồi bỏ lại ký ức trên làn gió cuối ngày.

Dưới kia, dòng người đã thưa dần. Thành phố vẫn sáng, nhưng không còn náo nhiệt—chỉ còn tiếng xe lác đác, tiếng gió lật những tờ giấy rơi, tiếng im lặng thấm dần vào lòng người, tiếng đèn nhấp nháy từ một biển quảng cáo vẫn chớp tắt từng chữ “HOPE”—một từ vô tình mỉa mai vào chính đêm nay.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi không còn ai lui tới, một người đàn ông đứng lặng lẽ bên lan can. Bóng anh in dài trên nền gạch lạnh, lẫn vào bóng đêm. Gió đêm lùa qua lớp sơ mi mỏng, thổi tung những sợi tóc rối. Ánh sáng từ đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh—đầy những đường nét cứng rắn, nhưng cũng không thiếu mệt mỏi. Đôi mắt anh trống rỗng, không còn ánh sáng, không còn giận dữ. Chỉ còn lại một khoảng không sâu hun hút, như thể linh hồn anh đã rơi đâu đó, không còn quay về nữa. Anh đứng đó, bất động như một bóng ma đang chờ tan biến vào đêm đen.

Wind đã đứng đó rất lâu. Gió đêm như lướt qua từng lớp áo sơ mi mỏng của anh, như thể muốn lôi anh vào hư vô. Nhưng lòng anh hoàn toàn trống rỗng, không một chút cảm giác, chỉ còn lại sự tĩnh lặng dường như đang hút cạn tất cả âm thanh của thế giới. Cảm giác lạnh lẽo này không chỉ đến từ sương đêm mà còn từ chính những lời chỉ trích, buộc tội, những ánh mắt khinh miệt mà anh phải gánh chịu. Tất cả mọi thứ như những bóng ma không thể xua đi. Hôn thê - người thân duy nhất của anh đã rời xa anh. Và tất cả đều chỉ trích anh là thủ phạm.

Chưa ai từng hỏi anh: “Anh có g.i.ế.c người không?”. Vì chẳng ai quan tâm đến câu trả lời ấy nữa.

“Mẹ lăng loàn, bố g.i.ế.c người. Bảo sao thằng con cũng m.á.u lạnh.”

“Kiểu mồ côi, không ai dạy dỗ nó mới thế.”

Những con người xa lạ chẳng biết gì về cuộc đời anh, nhưng mỗi lời buộc tội từ họ lại giống như một hòn gạch đè nặng lên trái tim anh. Tất cả những cố gắng, nỗ lực leo lên từ đáy xã hội suốt 20 năm qua... chỉ một ngày, tan thành cát bụi. Anh không còn sức để chiến đấu nữa. Đêm nay, mọi thứ đã đến điểm tận cùng. Ngay khoảnh khắc anh muốn buông tay và rời bỏ thế giới này, một giọng nói khẽ vang lên từ sau lưng—run rẩy, mỏng manh, đầy lo sợ:

“Anh… làm gì ở trên đó vậy? Đừng nha… Đừng nhảy xuống nha…”

Gió đêm lại luồn qua mái tóc rối, mang theo mùi hương bằng lăng phảng phất—một mùi hương vừa đẹp, vừa buồn, như một đoạn ký ức chưa kịp gọi tên. Dưới kia, dòng xe đã thưa dần. Thành phố sắp ngủ, nhưng lòng anh chẳng có nổi một chốn bình yên. Anh không quay đầu. Không trả lời. Như thể không nghe thấy, hoặc giả... đã chọn không nghe.

Anh đứng đó, bất động, giống như một bóng ma, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô gái phía sau run rẩy nhìn anh, cả người bất động như bị đông cứng. Dưới ánh sáng lờ mờ từ toà nhà bên cạnh, cô nhận ra khuôn mặt ấy—gương mặt đang bị gắn mác “kẻ tình nghi g.i.ế.c người” mà cả khu cư dân đều truyền tai nhau những ngày gần đây. Và giờ đây, hắn đang đứng ở rìa lan can.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tim cô đập dồn dập. Tất cả mọi lo lắng, bất an tích tụ suốt những ngày qua như sắp bùng nổ. Nếu giờ đây có một người c.h.ế.t trước mắt cô—trên chính sân thượng tòa nhà cô đang sống…Không dám nghĩ đến, nó thực sự vượt quá sức chịu đựng của một cô gái bình thường như cô.

“Đừng nhảy. Xin anh đó. Đừng c.h.ế.t trước mặt tôi. Tôi sợ lắm.”

Cô dùng hết sức bình sinh hét lớn, như sợ người kia không nghe thấy. Cả người cô run rẩy, túi đồ ăn trên tay cũng tự động rơi xuống đất. Anh không quay lại, chỉ khẽ xoay đầu, đủ để người phía sau biết anh đang nói chuyện với cô.

“Cô quay mặt đi là được.”

“KHÔNGGGG! Anh mau xuống đây đi. Xin anh. Làm ơn. Hôm nay là sinh nhật của tôi!”

Giọng cô vỡ ra. Đến lúc này, cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Cô bật khóc thành tiếng, nức nở như một đứa trẻ. Đến mãi sau này, chính bản thân cô cũng không biết tại sao lúc đó cô lại có phản ứng như vậy. Phải chăng đó là bản năng tự nhiên của con người khi đối mặt với nguy hiểm và sợ hãi tột độ?

Anh nhắm mắt. “Sinh nhật…” Lạ thật. Cô ấy đang sống ngày khởi đầu, còn anh thì đang trên bờ vực kết thúc. Nếu anh nhảy xuống… liệu đó có thể sẽ là ký ức tồi tệ nhất cô phải mang theo suốt cuộc đời? Anh không muốn cứu mình. Nhưng anh không đủ tàn nhẫn để làm tổn thương một người khác—một người lạ đang khóc vì anh, trong khi cả thế giới chỉ muốn anh biến mất.

Bàn chân khẽ lùi lại. Tiếng đế giày ma sát với lớp bụi lặng lẽ phát ra một âm thanh khô khốc. Anh quay lại—chậm rãi. Cô ấy đứng đó, gương mặt đẫm nước mắt, tay siết chặt chiếc áo khoác mỏng, như thể đang ôm lấy nỗi sợ của chính mình. Dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhìn rõ mắt cô—một đôi mắt vừa kinh hãi, vừa dịu dàng, vừa mong manh, vừa dũng cảm.

Anh mở miệng, lần đầu tiên sau nhiều ngày im lặng:

“…Cô tên gì?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt còn ngân ngấn nước.

“Ánh Dương.”

 

Một cái tên khiến lòng anh bất giác chùng xuống, như một vệt sáng cuối cùng trong đêm đen.

  “Cái giá của sự sống đôi khi không phải là tiếp tục tồn tại, mà là học cách yêu thương những điều chưa bao giờ thuộc về mình.”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com