Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 17



Gốc bằng lăng vẫn trổ hoa mỗi độ hè về. Nhưng từ hôm ấy… không còn ai ngồi chờ dưới tán lá tím nữa.

Và gió vẫn thổi qua gốc bằng lăng,

Từ hôm ấy, chiếc ghế đá dưới gốc cây trở thành một khoảng trống lặng câm.

Không còn bóng dáng cậu bé ngồi im lìm dưới mưa.

Không còn chiếc ô xanh run rẩy che ngang một bờ vai gầy.

Không còn ánh mắt lén nhìn vội vàng rồi lại cúi đầu chạy trốn.

Chỉ còn những cánh hoa tím thả mình trong gió.

Mùa hè năm ấy, cây vẫn trổ hoa như mọi năm.

Nhưng chẳng còn ai ngồi đợi dưới tán lá nữa.

Chiếc ghế đá phủ bụi, loang màu thời gian.

Cún vẫn thường đi ngang qua đó mỗi chiều, tay ôm mớ ve chai lỉnh kỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có hôm, cô đứng lại. Nhìn thật lâu.

Rồi quay đi.

Không phải vì quên.

Mà vì nhớ đến đau lòng.

Còn Phong…

Ở nơi nào đó rất xa, giữa những bức tường cao, hàng rào sắt và những gương mặt xa lạ, anh vẫn giữ quyển sổ nhỏ ấy bên mình.

Không dám mở.

Nhưng đêm nào cũng chạm nhẹ lên gáy sổ.

Giống như cách anh từng khẽ nghiêng đầu nhìn bàn tay nhỏ cầm ô ngày xưa.

  Có những lời không bao giờ được nói ra... Nhưng lại khắc sâu hơn tất cả mọi ngôn từ.

 

“Giá như… tất cả chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, để rồi ta không phải sống trong những “Giá như” ấy suốt cả đời.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com