Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 18



Một tối đầu hè.

Gió lùa khe khẽ qua ô cửa sổ mở toang, mang theo hương bằng lăng quen thuộc, dịu dàng mà ám ảnh. Căn phòng nhỏ chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lạch cạch xen kẽ tiếng dế kêu ngoài ban công.

Ánh Dương ngồi lặng trước màn hình laptop đang hiển thị bản thảo tiểu thuyết mới. Màn hình sáng dịu phản chiếu lên gương mặt mộc không son phấn, đôi mắt đen nhánh ánh lên một thứ ánh sáng dịu trầm của ký ức. Bên cạnh máy tính là một quyển nhật ký cũ kỹ, bìa đã ố màu thời gian.

Cô nhẹ nhàng lật giở từng trang. Những nét chữ nguệch ngoạc của một cô bé tám tuổi hiện ra, đơn sơ và chân thành. Giữa những dòng chữ là một cánh hoa bằng lăng ép khô, mỏng manh như ký ức. Cánh hoa ấy, và cả cuốn sổ, là tất cả những gì cô giữ lại sau ngày Phong rời đi.

Ngày đó, mỗi buổi chiều, Cún — cái tên ngây ngô của cô bé ngày xưa — vẫn đi ngang qua gốc bằng lăng trong sân khu chung cư, ngẩng đầu nhìn về căn hộ trên tầng cao nhất. Dù biết rằng bóng dáng quen thuộc sẽ không còn xuất hiện ở đó nữa, cô vẫn không bỏ thói quen ấy. Như một nghi thức lặng lẽ. Như một lời nhắn gửi âm thầm.

Cô dành số tiền tiết kiệm ít ỏi mua một cuốn nhật ký. Ngày đầu tiên: “Hôm nay nhớ anh Phong.”

Ngày thứ hai: “Lại nhớ anh.”

Ngày thứ ba, thứ tư… rồi đến một lúc nào đó, hai từ “nhớ anh” không còn xuất hiện nữa. Không phải vì hết nhớ, mà vì nỗi nhớ đã cắm rễ quá sâu, chẳng còn cần lời nào để diễn tả.

Mười lăm tuổi, Ánh Dương bắt đầu viết tiểu thuyết dưới bút danh Bằng Lăng. Câu chuyện đầu tiên là về cây bằng lăng tím sân chung cư và cậu bé mười tuổi năm ấy. Trong sâu thẳm, cô mong rằng đâu đó trên thế giới, Phong sẽ tình cờ đọc được.

Thế rồi cuộc đời kéo cô khỏi những giấc mơ màu tím.

Năm mười bốn tuổi, cha cô qua đời vì ung thư gan. Một năm sau, mẹ mất đột ngột vì đột quỵ, sau một buổi sáng gánh hàng cháo ra chợ. Từ giây phút đó, Ánh Dương không còn là một đứa trẻ. Cô trở thành mẹ, trở thành cha của đứa em trai chỉ kém mình hai tuổi.

Cô bắt đầu cuộc sống mưu sinh: ban ngày dẫn tour, bán hàng cho khách nước ngoài, tối về viết truyện kiếm tiền online, đêm khuya lại lọ mọ học ngoại ngữ, tự học IT, mạng, AI — tất cả chỉ để em trai được học hành như bao người.

Chiếc laptop cũ mua từ tiệm cầm đồ trở thành cánh cửa mở ra cả thế giới. Và từ đó, cái tên “Bằng Lăng” vụt sáng — cuốn tiểu thuyết đầu tay Bằng Lăng Nở Muộn phá vỡ mọi kỷ lục doanh thu, trở thành hiện tượng văn học. Nhưng chẳng ai biết tiểu thuyết gia bí ẩn ấy là ai.

Đằng sau ánh đèn sân khấu của nhiều người, Ánh Dương âm thầm làm việc trong bóng tối — hỗ trợ, dựng lên thành công cho bao cá nhân, tập đoàn. Giới hacker gọi cô là “Tia Chớp” — một cái tên không khuôn mặt, không danh tính. Cô chỉ xuất hiện nhanh như một tia chớp và lấy đi mọi dữ liệu cô muốn có, trước cả khi chủ nhân của nó kịp nhận ra có gì đó bị đánh cắp. Nhưng chẳng ai biết cô là một người phụ nữ bé nhỏ với đôi mắt từng đầy nước nhưng giờ đã trở nên bất khuất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm nay, khi những tán bằng lăng bắt đầu nở rộ, lòng cô lại rạo rực như ngày bé.

Cô bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Gió đêm chạm nhẹ vào mái tóc, mùi hoa dìu dịu vương theo từng nhịp thở.

Cô bé Cún tám tuổi ngày đó đâu hiểu tình yêu là gì. Chỉ là trong lòng cứ day dứt mãi một hình bóng không thể quên. Phong đi mà không nói một lời. Không bảo cô chờ, không hứa sẽ quay lại, không một lời nào cả.

Hai mươi năm đã trôi qua.

Cún tám tuổi ngày nào giờ đã là Ánh Dương hai mươi tám tuổi mạnh mẽ, độc lập và đầy bản lĩnh.

Cô không biết chàng trai mười tuổi năm ấy giờ trong hình dáng một người đàn ông ba mươi tuổi sẽ như thế nào. Liệu anh có từng nhớ đến cô? Liệu anh đã lập gia đình, đang sống một cuộc sống hạnh phúc?

Vậy rốt cuộc, cô còn chờ điều gì?

Chính cô cũng không rõ.

Có lẽ chỉ là một câu hỏi chưa từng được trả lời.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi dài, cố nén lại những giọt lệ trực trào nơi khoé mắt. Mở mắt ra — cô vô thức hướng ánh nhìn sang ban công bên cạnh.

Một bóng người đang đứng ở đó.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Và chẳng biết vì sao, câu hỏi trong lòng cô lại bật thành lời — trước khi kịp suy nghĩ:

“Anh có ổn không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com