Sau khi rời khỏi căn hộ sang trọng, nơi có ánh đèn và những buổi tối yên ả, cuộc sống trong trại mồ côi là một thế giới hoàn toàn khác. Không có tiệc tùng xa hoa hay những cuộc trò chuyện trống rỗng, chỉ có những đứa trẻ như anh, bị bỏ lại trong không gian lạnh lẽo và u ám.
Trại mồ côi ấy nằm ở ngoại ô, xa lắm. Mọi thứ đều giản đơn đến tàn nhẫn. Tường nhà sứt sẹo, cửa sổ cũ kỹ đóng chặt, và những đứa trẻ thì sống quẩn quanh trong không gian chật hẹp. Họ không có gì ngoài nhau, và sự cô đơn thấm đẫm từng ngóc ngách trong tâm hồn. Còn anh, từ một cậu bé vốn sống trong nhung lụa, giờ phải học cách tự lo cho mình.
Ngày đầu tiên ở đây, anh cảm nhận được sự tê dại trong lòng. Mọi thứ đều mới lạ nhưng lại rất cũ, như thể thời gian ở đây đã ngừng lại. Những đứa trẻ khác trong trại không để ý đến anh, cũng không ai dành cho anh một ánh nhìn thân thiện. Mọi người đều đắm chìm trong nỗi đau riêng của mình. Chỉ có sự im lặng là đồng hành duy nhất.
Anh phải học cách quen với việc không có ai chăm sóc, không có ai lo lắng cho mình. Sáng sớm, anh cùng những đứa trẻ khác thức dậy để làm công việc hàng ngày—lau dọn, rửa chén, và những công việc đơn giản khác. Mọi người không nói nhiều, chỉ làm việc như những chiếc máy, không ai hỏi han hay quan tâm đến nhau. Anh bắt đầu cảm nhận nỗi cô đơn thấm sâu vào xương tủy.
Ngày bố mẹ mất, anh cảm nhận nỗi đau và mất mát chưa từng có. Nỗi sợ hãi bao phủ lấy tấm thân bé nhỏ cô độc của cậu bé chưa kịp trưởng thành. Anh thu mình lại, co ro trong một góc tường, bơ vơ, lạc lõng. Lòng tin của anh đã mất, cảm giác bị chính những người yêu thương nhất phản bội và bỏ rơi. Đau thương có, sợ hãi có, tức giận và oán trách cũng có. Nhưng ngay cả khi ấy, anh chưa từng rơi một giọt nước mắt. Anh đã nghĩ có khi nào mình cũng là dòng giống của kẻ m.á.u lạnh như cái cách người đời vẫn nói về anh. Anh tưởng rằng mình đã hoàn toàn vô cảm với thế giới này. Dù trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới anh.
Nhưng đêm nay, anh lại khóc. Khóc nức nở như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích nhất. Phong khóc vì em, Cún ạ. Một cảm giác không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Là nhớ, là đau, là tiếc nuối, dằn vặt, hối hận đến tột cùng.
Phong từng thức trắng nhiều đêm. Không phải vì sợ, mà vì nhớ. Nhớ cái ghế đá cũ. Nhớ tiếng dép lê của mẹ Cún lúc kéo nồi cháo ra đầu ngõ. Nhớ tiếng chai lọ lách cách và mùi bằng lăng nồng nàn nơi hành lang tầng ba.
Cậu lại lật quyển nhật ký ra, nhìn những nét chữ ngay ngắn của Cún trên trang cuối: “Em đã từng ước… mình là người có thể giữ anh lại.”
Chúng ta sẽ chẳng thể biết được đó là lần cuối cùng cho đến khi tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
“Cún ơi, anh Phong sai rồi! Anh hối hận rồi.”
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại…
Lần cuối cùng thấy Cún đứng chờ dưới gốc cây bằng lăng, lén nhìn lên nhà cậu. Tại khoảnh khắc ánh mắt hai đứa chạm nhau, cậu sẽ không vội vàng quay đi nữa. Sẽ dừng lại nhìn Cún thêm vài giây, để Cún biết rằng sự quan tâm của Cún không phải chỉ đến từ một phía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần cuối cùng cùng Cún đứng dưới mưa, Phong sẽ không ngồi yên để Cún nghiêng ô che cho mình nữa. Cậu sẽ mạnh mẽ kéo Cún lại gần để cả hai cùng không bị ướt.
Lần cuối cùng ăn cháo của mẹ Cún, Phong sẽ nói “Cảm ơn cô!”
Lần cuối cùng Cún lén để đồ trước cửa phòng anh, anh sẽ nhanh chân chạy ra mở cửa, và gọi “Cún ơi, đừng đi.”
Lần cuối cùng…
Lần cuối cùng…
Và nếu lần cuối cùng Cún chạy theo gọi “Anh Phong”, cậu sẽ không trốn tránh nữa. Cậu sẽ can đảm nắm lấy tay Cún, và nói ra những lời thật lòng nhất: “Cún ơi, chờ anh Phong nhé!”
Mỗi kỷ niệm được khơi lại là một lần anh ước “Giá như...” Mỗi lần “Giá như” là một lần trái tim anh đau thắt lại. Hai tay anh ghì chặt lấy thân mình để ngăn nỗi mất mát lớn dần trong lòng. Anh bất lực đ.ấ.m mạnh vào tường đến nỗi cả hai bàn tay anh đều bật máu. Nhưng đau đớn về thể xác ấy vẫn chẳng thể khỏa lấp được nỗi đau trong lòng. Bi kịch của bố mẹ anh xảy ra, anh chẳng thể làm gì khác được. Đúng như Cún nói “Đó không phải lỗi của anh!”. Nhưng để lạc mất em, thì chắc chắn là lỗi của anh rồi. Anh đã có quyền lựa chọn, đã có thể tiến gần em hơn, nắm tay em chặt hơn. Anh đã có thể không quay mặt đi, có thể đừng giả vờ như không biết. Anh đã có thể làm được nhiều hơn thế. Nhưng anh lại chưa bao giờ cố gắng hết sức để giữ lấy thứ mình trân quý nhất. Hay bản thân anh lúc đó không nhận ra em quan trọng với anh đến nhường nào. Giờ thì anh biết cảm giác nhớ một người đến không thể thở nổi là như thế nào.
“Cún ơi, em còn chờ anh không?”
Điều anh lo sợ nhất bây giờ là không thể gặp lại Cún. Anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể quay lại một khoảnh khắc nào đó có em. Nếu có một lần nữa được thấy em đứng dưới gốc bằng lăng, anh nhất định… sẽ chạy đến, sẽ không để em phải chờ đợi một mình nữa.
Đêm ấy, Phong nằm mơ.
Trong mơ, cậu thấy mình đứng trước cổng trại, tay cầm cuốn sổ nhật ký nhàu nát. Cậu chạy về phía khu chung cư, nhưng nơi đó chỉ còn là một khoảng trống. Không còn gánh cháo, không còn cây bằng lăng. Và không còn Cún.
Cậu tỉnh dậy. Cổ họng nghẹn đắng, tay vẫn siết chặt như đang giữ một điều quý giá bị thời gian cuốn trôi. Từ đó, Phong không còn mơ nữa. Cậu học cách im lặng. Học cách không khóc. Học cách bước đi mà không ngoái đầu lại—dù mỗi bước chân đều đau như xé tim.