Cậu vẫn rửa mặt bằng chậu nước lạnh đặt ngoài hành lang, vẫn ăn hết bát cháo đã được đặt sẵn bên quán đầu ngõ, rồi lặng lẽ trở về căn phòng lạnh lẽo của mình—căn phòng mà giờ đây, ngoài bóng tối, chẳng còn gì để níu giữ.
Không ai biết…
Cậu đang chờ.
Chờ một người đến đưa mình đi.
Không báo trước. Không hẹn ngày giờ.
Chỉ nghe những lời xì xào mơ hồ từ hàng xóm:
“Thằng đó sắp bị đưa vô trại rồi...”
Phong không buồn.
Cũng không sợ.
Chỉ thấy trong lồng n.g.ự.c là một khoảng tê dại, như tiếng chuông cũ bị khoá im trên tháp nhà thờ—không ai đánh thức, cũng chẳng còn ai nghe thấy.
Cậu đã quen với việc bị bỏ lại.
Bố. Mẹ.
Những cái tên từng theo sát cậu, giờ chỉ còn là những bóng ma lạnh lùng, xa lạ.
Cậu chỉ không quen… với ánh mắt ấy.
Ánh mắt nhỏ. Lặng lẽ.
Luôn dõi theo cậu từ sau quầy ve chai.
Không nói gì, không chen vào thế giới của cậu, chỉ âm thầm nhìn, như muốn giữ lại điều gì đó cậu không kịp nhận ra.
Sáng nay, những cánh hoa bằng lăng lại rơi.
Tím nhòe trên nền xi măng ẩm ướt.
Những đốm hoa như ký ức rụng xuống, rải rác giữa ngày sắp kết thúc.
Phong nhìn xuống, thấy hình ảnh năm xưa hiện về—
Cái ngày đầu tiên cậu nhặt một nhành hoa và đưa cho cô bé ấy.
Cô không nói gì.
Chỉ nhận lấy.
Nhưng đôi mắt cô, đen và trong như mặt nước sau cơn mưa, lay động như cất giấu cả một thế giới mà Phong không với tới.
Cậu mở ngăn tủ.
Bên trong là chiếc ba lô cũ kỹ, món quà mà chú bảo vệ đã đưa hôm qua.
“Đựng ít đồ thôi, trong đó có sẵn chăn mỏng rồi. Vô đó cũng chẳng thiếu gì đâu.”
Cậu không trả lời.
Chỉ lặng lẽ cất ba lô vào góc, như cất giữ một phần ký ức sẽ không bao giờ trở lại.
Mặt trời lên cao.
Gió thổi hờ hững và lạnh.
Như thể có điều gì đó đang dần rời xa cậu.
Tiếng xe máy vang lên từ dưới sân, vọng giữa không gian yên tĩnh, kéo theo vài tiếng gọi í ới, vội vã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu biết—
Giờ đã đến rồi.
Phong bước xuống cầu thang.
Mỗi bước chân, như bước qua những lớp ký ức đã cũ:
Qua tiếng cười từng có.
Qua những buổi chiều vắt vẻo lan can đọc truyện tranh.
Qua những sáng đứng ở hành lang nhìn xuống gốc bằng lăng tím.
Bước cuối cùng chạm đất.
Cậu ngẩng đầu.
Chiếc xe đã đợi sẵn.
Cửa mở.
Người đàn ông mặc đồng phục xanh vẫy tay.
Phong bước lên.
Không ngoảnh đầu.
Không lời chào.
Không ai níu lại.
Cho đến khi—
“Anh Phong! Cái này… cho anh.”
Tiếng gọi vang lên như một tiếng chuông nhỏ.
Không vội. Không lớn.
Nhưng khiến cả thế giới cậu dừng lại trong một nhịp thở ngưng đọng.
Phong ngoái đầu.
Lần đầu tiên suốt cả tháng trời, cô bé ấy đứng gần đến vậy.
Hai bàn tay nhỏ run rẩy nâng lên—một cuốn sổ cũ, xộc xệch, mòn góc.
Cậu nhận lấy.
Không nói gì.
Không dám hỏi “tại sao”.
Chỉ có ánh mắt—ướt nhưng kiên định.
Và lời thì thầm như một lời chúc lặng:
“Trong đó… có hoa bằng lăng. Anh giữ nha…”
Chiếc xe lăn bánh.
Phong quay mặt đi.
Nhưng tay vẫn ôm chặt cuốn sổ nhỏ, như thể trong đó là cả một mùa xuân chưa từng kịp bắt đầu.
Bên trong những trang giấy mỏng, giữa vết xước của thời gian—