Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 14: Mưa đầu mùa và chiếc ghế đá cũ



“Có những người bước vào đời ta nhẹ nhàng như một cơn mưa đầu mùa—một lần chạm cũng đủ để thấm sâu đến suốt cả một quãng đời.”  

Sau lần đầu tiên được múc bát cháo, Phong không còn né tránh mỗi khi đi ngang qua gánh cháo của mẹ Cún nữa. Cậu vẫn trầm mặc như thường lệ, không chủ động nói lời nào, nhưng cũng chẳng vội vã bước đi như trước.

 

Cún vẫn thế—lặng lẽ thu dọn ve chai với đôi bàn tay lấm lem, ánh mắt sáng lấp lánh luôn dõi về phía cậu, như thể đang thì thầm điều gì đó bằng trái tim—mà chẳng bao giờ bật thành lời.

Mọi thứ vẫn cứ như thế—lặng lẽ trôi qua—cho đến một buổi chiều mưa đầu mùa.

 

Hôm ấy, mây xám vây kín bầu trời từ giữa trưa, nhưng cơn mưa thì mãi chưa chịu buông. Phong ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá cũ trong công viên phía sau khu chung cư—nơi chẳng còn ai ghé qua sau những lời đồn thổi về gia đình cậu.

Cậu ghét ánh mắt thương hại. Ghét những lời thì thầm sau lưng. Ghét cả cảm giác trở thành tâm điểm của một bi kịch mà mình chẳng hề chọn. Chỉ có ở đây, trong góc vắng lặng, cậu mới có thể thở. Mới thấy mình không còn phải gồng gánh điều gì nữa.

 

Rồi cơn mưa đến.

Từng giọt, nặng hạt, táp thẳng vào vai áo, thấm lạnh cả sống lưng. Mưa rơi qua kẽ lá, mưa rơi xuống gương mặt, như muốn rửa sạch những nỗi niềm bị bỏ quên. Phong không mở dù, cũng không đứng dậy.

Cậu ngồi yên—mặc cho mưa làm người ướt đẫm—như thể chỉ có nước mưa mới đủ quyền chạm vào những vết thương cậu giấu kín suốt bao ngày.

 

Nhưng cậu không khóc.

Cho đến khi một chiếc ô cũ màu xanh bạc phếch bất ngờ che lên đầu cậu từ phía sau.

Phong không cần quay lại—cậu biết là ai. Cái bóng nhỏ bé ấy, dù lẫn trong mưa, vẫn là duy nhất trên đời.

Cún đứng đó. Không nói gì. Không ngồi xuống. Chỉ lặng lẽ nghiêng ô về phía cậu. Một nửa người cô ướt đẫm, run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như buổi sáng đầu tiên Phong nhìn thấy cô bên gánh cháo nhỏ.

Phong quay đầu, khẽ nhìn bàn tay gầy gò của cô đang run rẩy.

 

“Ngốc.”

 

Một từ khàn khàn, bật ra từ cổ họng đã quá lâu chưa dùng đến để gọi tên sự quan tâm.

Cún mỉm cười. Nhẹ, đến mức gần như không thấy. Nhưng với Phong, nó ấm áp như một bàn tay dịu dàng đặt lên tim, đủ để làm tan đi mùa đông đang gặm nhấm trong lòng cậu.

 

Một chiếc ô cũ trong cơn mưa đầu mùa. Một người che, một người ngồi yên. Và mọi điều muốn nói đều nằm gọn trong thinh lặng.

 

Đêm trăng và lon nước cũ  

Đêm ấy trăng sáng đến lạ.

Khi Phong đẩy cửa ban công, cậu vô thức ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh bạc—một điều hiếm hoi trong những ngày tháng cậu chẳng còn để ý đến cái đẹp. Và rồi… cậu thấy cô bé.

 

Một bóng nhỏ, lom khom dưới sân chung cư, bên thùng rác quen thuộc. Cún.

Đôi tay nhỏ nhắn đang mày mò tách vỏ lon, gom từng đồng xu gỉ vào một chiếc hộp thiếc cũ. Ánh trăng chiếu xuống, vỡ ra thành từng mảnh sáng nhòe nhạt, phản chiếu trên gương mặt bé gái đang cắm cúi, nghiêm túc với công việc mà người khác gọi là nhặt rác.

 

Phong đứng đó, tay nắm chặt lan can. Không bước ra. Không nói gì. Chỉ lặng nhìn.

Đôi tay ấy dính bụi, đầu tóc rối, nhưng ánh mắt Cún lại sáng như sao—sáng đến mức Phong phải quay mặt đi để không thấy nhói lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì trong những đồng xu nhỏ xíu mà người ta vứt đi ấy, Cún đã nhặt về một điều to lớn hơn: một ước mơ.

Ước mơ gói gọn trong một hộp thiếc méo mó, được cất kỹ như một báu vật.

Và lần đầu tiên, Phong thấy mình quá giàu để hiểu được giá trị của những điều bé nhỏ.

Cậu—người từng có tất cả—đã mất đi.

Cô—người chẳng có gì—vẫn đang cố gắng nhặt nhạnh từng mảnh hy vọng để đi tiếp.

 

Sáng hôm sau, Phong mang xuống một túi lon nước rỗng.

Không nói gì. Chỉ lặng lẽ để nó cạnh nơi Cún hay ngồi. Rồi bước đi. Không ngoảnh lại. Nhưng bước chân cậu nhẹ hơn rất nhiều.

Cậu biết—ở một nơi nào đó sau lưng—vẫn có một ánh mắt đang dõi theo, không oán trách, không đòi hỏi.

Chỉ có dịu dàng. Và chờ đợi.

 

 

🖋️  [Ngoại bút – từ nhật ký không bao giờ gửi]

“Mưa đầu mùa.”

Mọi người thường nói mưa đầu mùa làm dịu lòng người. Với tôi, nó chỉ làm mọi thứ đau hơn.

Tôi đã ngồi đó, mặc cho mưa trút xuống như muốn trừng phạt một kẻ không biết khóc, không biết nói lời xin lỗi, không biết mở lòng.

Tôi nghĩ mình quen rồi.

Quen với lạnh.

Quen với cô đơn.

Quen với việc không ai hiểu, và cũng chẳng còn ai cần hiểu.

Cho đến khi em đến.

Với chiếc ô cũ bạc màu. Với đôi tay nhỏ run lên vì lạnh. Em nghiêng ô về phía tôi, không một lời trách, không một câu hỏi, cũng chẳng cần tôi phải biết ơn.

Nửa người em ướt sũng, nhưng em không dịch ô về phía mình.

Lúc đó tôi chỉ muốn nói:

“Đừng tốt với tôi như thế. Tôi không đáng đâu.”

Nhưng miệng tôi không bật ra nổi. Chỉ có một từ duy nhất:

“Ngốc.”

Tôi biết em sẽ hiểu.

Vì em luôn hiểu.

Một cách kỳ lạ và dịu dàng đến mức tôi thấy sợ.

Tôi sợ mình sẽ cần em.

Sợ một ngày nào đó, nếu em biến mất, tôi sẽ không biết phải đi tiếp thế nào.

Tôi đã mất quá nhiều thứ để dám thêm một lần đánh đổi.

Nhưng buổi chiều hôm ấy, trong cơn mưa đầu mùa…

Tôi đã ước—chỉ một chút thôi—rằng giá như chiếc ô ấy có thể che được cả quá khứ tôi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com