Bằng Lăng Nở Muộn

Chương 13: Mùa Thu Lặng Lẽ



Phong đã bắt đầu quen với việc mỗi sáng đi ngang gánh cháo nơi đầu ngõ, nơi bà chủ không hỏi han gì, không nói câu gì, chỉ lặng lẽ múc sẵn một bát cháo và đặt lên bàn gỗ thấp. Bà mỉm cười, nụ cười hiền từ nhưng đầy ẩn ý, như thể hiểu rõ rằng: “Thằng bé này đang cần một nơi để được lặng lẽ chữa lành.”

 

Cậu ngồi xuống, ăn chậm rãi. Không phải vì muốn kéo dài bữa sáng, mà vì… muốn níu lại thêm một chút bình yên. Khoảng thời gian này, mỗi ngày trôi qua, dường như lại khiến cậu cảm thấy như có một phần trong mình đang dần vơi đi, dù chỉ là một chút.

 

Phía sau quán, Cún ngồi xổm bên đống ve chai, đôi tay nhỏ xíu thoăn thoắt phân loại chai nhựa, giấy vụn, nắp lon. Cô bé không nhìn về phía cậu, không có một cử động nào để cho thấy cô biết cậu đang ở đó. Nhưng Phong biết, cô bé ấy luôn ở đó, luôn lặng lẽ và âm thầm.

 

Có những buổi sáng, cậu ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của cô bé. Cô bé quay đi rất nhanh, nhưng không đủ nhanh để che giấu nỗi lo lắng trong mắt. Không đủ nhanh để xoá đi cái cảm giác ấm áp đang dâng lên trong cậu – từng chút một, dù anh không thể lý giải tại sao.

 

Từ sau lần nghe thấy lời thì thầm “Không phải lỗi của anh đâu”, Phong bắt đầu nhận ra mình nhìn về phía cây bằng lăng nhiều hơn. Ban đầu là vô thức, rồi sau đó là có chủ đích. Những chiều tan học, những tối muộn khi về nhà, cậu thường dừng lại nơi hành lang tầng ba, nhìn xuống khoảng sân bên dưới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cây bằng lăng vẫn đứng đó, từng cánh hoa tím nhạt khẽ rơi, như đang thì thầm một câu chuyện không lời. Và nếu may mắn, cậu sẽ thấy một bóng dáng nhỏ xíu đứng nghiêng nghiêng bên thân cây, ánh mắt ngước nhìn như thể đang chờ đợi một điều gì đó không tên. Cậu không gọi. Cô bé cũng không ngẩng đầu lên.

Nhưng cả hai… đều biết. Không lời, không động tác, nhưng cảm giác đó, sự hiện diện ấy, là đủ. Cảm giác ấy không phải là sự trống vắng, mà là một niềm tin, một sự chờ đợi im lặng, như thể thời gian đã ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

 

Một chiều nọ, Phong mang về một túi sữa tươi và vài chiếc bánh mì nhỏ. Khi cậu vừa bước lên hành lang, từ trên cao bỗng nghe thấy tiếng gì đó rơi “bộp” ngay trước cửa phòng. Cậu mở ra, thấy một gói nhỏ được bọc bằng giấy báo, bên trong là một cục xà phòng thơm.

 

Cậu nhìn quanh. Không có ai cả. Chỉ có cơn gió lướt qua mang theo mùi bằng lăng nhè nhẹ, và tiếng bước chân nhỏ khuất dần dưới cầu thang. Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Phong mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng là nụ cười thật sự.

Từ đó, bên ngoài cửa phòng Phong thỉnh thoảng lại xuất hiện những món quà nhỏ: một cây viết chì mới, một cái kẹp sách, một hộp kim băng. Tất cả đều cũ, nhưng sạch sẽ và ngay ngắn, như thể cô bé ấy đã dành thời gian để chăm chút từng món quà nhỏ.

 

Phong không nói gì, cũng không đem trả. Chỉ cẩn thận giữ lại, xếp vào hộp như những báu vật. Cậu giữ lại tất cả những thứ ấy, như một cách lưu giữ những cảm xúc mà chính cậu cũng không thể diễn tả thành lời.

Và cứ thế, mùa thu lặng lẽ trôi đi. Hoa bằng lăng đã tàn, nhưng cảm xúc trong anh lại bắt đầu nở rộ từ chính nơi đó – nơi một cô bé chẳng có gì trong tay, chỉ có tấm lòng nhỏ xíu đủ để sưởi ấm cả trái tim của một cậu bé đang lạnh băng vì mất mát.

   “Có những ngày, anh chỉ cần biết em đang ở đó, dù chẳng nói gì, chẳng làm gì, nhưng sự hiện diện ấy … đủ để làm dịu đi những nỗi đau trong anh.”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com