Buổi sáng hôm ấy, trời bắt đầu trở lạnh dù chỉ mới chớm thu. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm, mùi khói bếp phả ra từ những mái nhà nghèo chen chúc dưới chân tòa chung cư cao tầng. Phong khoác vội chiếc áo khoác cũ, bước ra ngoài để mua vài thứ lặt vặt. Cậu đã tránh ra khỏi nhà vào sáng sớm, từ khi cái c.h.ế.t của cha mẹ khiến nơi ấy trở nên lạnh tanh đến phát sợ. Không phải vì căn phòng thiếu người, mà vì nó dư quá nhiều im lặng.
Cậu cúi đầu đi thật nhanh, không muốn nhìn ai, cũng không muốn ai nhìn. Nhưng rồi, ánh mắt anh dừng lại nơi gánh cháo bên vỉa hè. Mẹ Cún đang tất bật múc cháo cho người qua đường, nhưng vừa thấy anh, bà khựng lại một chút. Không nói gì, chỉ lặng lẽ múc một bát cháo nóng, đặt lên bàn nhỏ. Không gọi. Không hỏi. Chỉ là… đặt đó.
Phong đứng yên.
Hơi thở cậu dồn lại nơi ngực. Có thứ gì đó thật lạ. Lâu lắm rồi… kể từ ngày cha mẹ ra đi, chưa có ai chuẩn bị cho cậu bất cứ điều gì. Một bát cơm. Một chén cháo. Một câu hỏi. Một ánh nhìn. Mọi người chỉ chỉ trỏ, thì thầm, tránh né… như thể cậu là một cái bóng mang lời nguyền.
Cậu định quay đi.
Nhưng rồi… có thứ gì đó khiến chân cậu chậm lại. Mùi cháo thơm bốc lên hoà cùng chút hơi sương đầu ngày—làm lòng người dịu xuống. Cậu ngồi xuống. Tay chạm vào chiếc bát gốm ấm nóng. Một chút cháy nơi đáy nồi, một chút tiêu, một chút hành phi... rất đời thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy mình còn tồn tại.
Cậu cúi đầu ăn.
Không nhìn xung quanh. Không ai bắt chuyện.
Nhưng ở góc kia—có một ánh mắt đang dõi theo cậu.
Là cô bé đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phong không ngẩng lên, nhưng cậu biết. Biết rất rõ.
Cô bé vẫn đứng đó. Im lặng. Không bước đến. Nhưng mỗi nhịp tim cậu lại như vang vọng một điều gì quen thuộc.
Cậu ăn hết bát cháo.
Định đứng lên rời đi như mọi lần. Nhưng rồi, trước khi xoay người, có một tiếng nói thật khẽ… thật khẽ… vọng lại từ sau lưng:
“Anh ơi… không phải lỗi của anh đâu.”
Phong dừng lại.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, đủ để lòng người thắt lại. Cậu không quay đầu, nhưng đôi vai khẽ run, như thể cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ khiến lớp băng trong tim rạn vỡ.
Lời nói ấy... dịu dàng như một chiếc chăn len cũ kỹ giữa trời đông, đơn sơ, vụng về nhưng ấm áp đến nao lòng.
Cậu siết chặt bàn tay.
Không đáp lời, không ngoái lại.
Nhưng bước chân cậu nhẹ hơn.
Lòng cậu… cũng nhẹ hơn.
“Lặng lẽ giữa những nhịp tim, có những điều không cần lời nói,
chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, để mọi khoảng cách dần biến mất.”