Hôm sau. Một buổi sáng lặng lẽ, mây mù giăng nhè nhẹ khắp bầu trời thành phố.
Phong mở mắt sau một giấc ngủ chập chờn. Ánh sáng nhạt đầu ngày rọi vào căn phòng lạnh lẽo, phác lên những đường viền xám xịt và câm lặng. Mọi thứ vẫn y nguyên như đêm qua—im lìm, vắng lặng, không một âm thanh nào khuấy động. Nhưng bên trong Phong, có điều gì đó đã đổi thay.
Chiếc bánh bông lan nhỏ được đặt ngay ngắn trước cửa phòng. Giấy gói hơi nhàu, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Phong nhìn nó rất lâu. Cậu không cần hỏi ai để biết nó đến từ đâu. Không ai trong tòa nhà này lại làm điều đó cho cậu—ngoại trừ một người.
Cậu không ăn chiếc bánh.
Chỉ nhìn nó.
Như thể đang trò chuyện cùng người đã lặng lẽ đặt nó xuống rồi biến mất vào bóng tối.
Cảm xúc trong lòng rối bời, như một sợi dây vừa bị siết chặt rồi buông ra, để lại vết hằn âm ỉ nơi trái tim vốn đã đầy những khoảng trống.
Phong bước ra ngoài.
Hành lang tầng cao nhất đón cậu bằng một cơn gió lạnh buốt.
Cậu tựa người vào lan can, ánh mắt rơi về phía sân chung cư bên dưới.
Dưới gốc bằng lăng hôm nay không có ai cả.
Không có dáng người bé nhỏ ngồi ôm gối.
Không có ánh mắt trong veo ngước lên, lấp lánh hy vọng.
Cậu đứng đó rất lâu. Mắt không rời khoảng sân trống dưới kia.
Có lẽ... em bận.
Có lẽ... em nghĩ anh sẽ không ra ngoài.
Có lẽ... em không biết rằng, anh đã ra đây... chỉ để chờ em.
Từ ngày cha mẹ mất, Phong không còn tin vào bất kỳ điều gì.
Không vào người lớn, không vào tình thân, cũng chẳng vào tương lai.
Nhưng cô bé đó... lại khiến cậu d.a.o động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một chiếc bánh, một ánh mắt, một sự hiện diện nhỏ bé mà dịu dàng—đã làm ấm lại một phần tâm hồn tưởng chừng đã c.h.ế.t lặng từ lâu.
Gió thổi qua, mang theo mùi hoa bằng lăng rơi.
Phong ngước nhìn những cánh tím nhạt bay lơ lửng, rồi lại cúi xuống tìm bóng dáng em giữa mảnh sân rộng.
Không thấy gì cả.
Nhưng không sao.
Chỉ cần biết… em từng ở đây.
Và em sẽ quay lại.
Một lúc nào đó. Một ngày nào đó.
Cậu tin là vậy.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày dài, Phong trở lại phòng và khẽ mỉm cười.
Chiếc bánh vẫn còn đó.
Nhưng giờ đây, nó không chỉ là bánh.
Nó là một lời nhắn nhủ.
Một niềm tin.
Một tia sáng rất nhỏ. Và rất ấm.
🖋️ NGOẠI BÚT – Phong
“Có những người, chỉ cần một lần xuất hiện, đã khiến mình muốn được sống tử tế hơn một chút.
Có những món quà, nhỏ đến mức người khác chẳng buồn nhớ tới… lại khiến mình phải ngồi rất lâu mới dám chạm vào.
Anh chưa từng tin vào sự tử tế vô điều kiện.
Nhưng em, với chiếc bánh bông lan bé xíu và ánh mắt trong veo hôm nào, lại khiến anh muốn tin thêm một lần.
Nếu em biết… anh đã đứng dưới hành lang sáng nay, chỉ để chờ một bóng dáng bé nhỏ...