Bán Tinh

Chương 23: Cọc đi tìm trâu (3)



Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Lúc này có người đến lấy hàng, cậu thanh niên áy náy nhìn Lục Duy Chân, cô vội nói: “Cậu cứ làm việc đi, để tôi đi dạo một vòng.”

Cậu thanh niên rót thêm nước cho cô rồi mới đi đón khách, nhìn qua có vẻ như là một cậu thanh niên được dạy dỗ rất tốt.

Lục Duy Chân trơ mắt nhìn mấy người đàn ông đem 885.000 tệ đi. Cậu thanh niên cầm thẻ tín dụng quay lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, chính là dáng vẻ đã quá quen nhìn số tiền lớn.

“Trò chuyện một lúc rồi mà vẫn chưa biết nên xưng hô với cậu ra sao?” Lục Duy Chân nói.

Cậu thanh niên sảng khoái đáp: “Tôi tên là Lâm Tĩnh Biên.”

Lục Duy Chân chìa tay ra với cậu ta: “Lục Duy Chân.” Cô không định vòng vo nữa mà mỉm cười nói thẳng: “Thật ra là tôi đến tìm Trần Huyền Tùng, anh ấy có ở đây không?”

Sau đó liền thấy cậu thanh niên nãy giờ vẫn luôn lịch sự điềm đạm lễ phép trở nên lắp ba lắp bắp: “Cô, cô, cô tìm, tìm, tìm sư phụ tôi?”

Lâm Tĩnh Biên nhanh chóng quan sát Lục Duy Chân một lượt từ trên xuống dưới, chủ yếu là cậu ta tuyệt đối không ngờ, có một ngày sẽ có một cô gái trẻ trung thế này đến tìm người sư phụ chưa bao giờ gần nữ sắc nhà mình.

Ây da, đây là tuyệt phẩm đào hoa sư phụ rước ở đâu đến nha?

“Cô là?” Lâm Tĩnh Biên hỏi dò.

Lục Duy Chân mất tự nhiên vuốt vuốt tóc: “Tôi là bạn anh ấy.”

Bạn. OMG!

“Sư phụ ở đằng sau!” Lâm Tĩnh Biên lập tức nói, “Nào nào nào, để tôi dẫn cô đi!”

Lục Duy Chân: Ấy… sao cậu đồ đệ này đột nhiên trở nên nhiệt tình thế nhỉ.

Lâm Tĩnh Biên dẫn cô đi xuyên qua cánh cửa nối với đằng sau, qua một đoạn hành lang ngắn, trước mặt bỗng nhiên rộng rãi, là một cái sân rất lớn, ba mặt đều là nhà gạch, tường xám ngói xanh. Trong sân chất đầy các loại đồ gỗ, còn cả chút đồ nội thất bán thành phẩm. Giữa sân là một cây đại thụ cành lá rậm rạp, sâu thẳm thấp thoáng.

Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ mảnh sân này, bên trên treo mấy ngọn đèn màu cam, sáng sủa tĩnh lặng.

Nhưng ở sau bóng cây, trước đống đồ gỗ, vẫn có một bóng người đang bận rộn.

Mãi tới khi đi đến tận đây, Lâm Tĩnh Biên mới ý thức được vừa rồi mình quá hưng phấn.

Vừa thấy một cô gái không xấu, không phải bà già, không tàn tật, độc thân, không bạn trai liền vội vã mang đi tìm sư phụ.

Đương nhiên không chỉ là không xấu, mà ngược lại còn cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng đáng lẽ cậu ta nên đi hỏi sư phụ trước rồi mới quyết định có cho người ta gặp hay không.

Lâm Tĩnh Biên ho khẽ một tiếng, đến thì cũng đã đến rồi, nói thế nào thì… vẫn là con gái nha! Là con gái!

Cậu ta chỉ có thể nhắm mắt nói với Lục Duy Chân: “Cô chờ ở đây một lát.”

Lục Duy Chân không lên tiếng mà chỉ nhìn theo bóng lưng phía xa kia.

Thật ra thì ngay từ giây đầu tiên khi bọn họ bước chân vào mảnh sân này, động tác trong tay người kia đã ngừng lại, nhưng anh vẫn không hề xoay người.

Lâm Tĩnh Biên đi tới, nhỏ giọng nói nhanh: “Sư phụ, có một đại mỹ nữ đến tìm thầy, cô ấy nói cô ấy tên là Lục Duy Chân, là bạn thầy.” Nói xong thì nhanh chóng lui sang một bên, làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Lục Duy Chân cũng không ngoan ngoãn đứng im tại chỗ chờ đợi, cô theo phía sau Lâm Tĩnh Biên từ từ đi tới.

Một vạt ánh đèn mờ ảo chiếu vào cơ thể kia. Anh chỉ mặc một chiếc quần màu xám tro, thân trên để trần. Đó là cơ thể nam giới đẹp nhất mà Lục Duy Chân từng nhìn thấy. Từng múi cơ, từng đường nét đều rõ ràng, săn chắc và dày dặn, không hề có dù chỉ một chút mỡ thừa.

Tầm mắt cô dừng ở sống lưng mang theo độ cong hướng xuống bên dưới, vùi vào lưng quần kia. Bả vai thật rộng nhưng eo lại thắt chặt đến thế. Một lớp mồ hôi mong mỏng phủ kín tấm lưng dày. Cũng có một vài giọt đang trượt xuống từ bả vai.

Chiếc quần kia cũng giống như tưởng tượng của Lục Duy Chân, dính chút bụi bặm, phía sau lưng và cánh tay cũng vậy.

Anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lâm Tĩnh Biên cũng cảm thấy bầu không khí là lạ, lại nhỏ giọng gọi câu: “Sư phụ?”

Rốt cuộc giọng nói trầm thấp hơi khàn cũng vang lên: “Con ra ngoài trước đi.”

Lâm Tĩnh Biên dựng thẳng người, đáp: “Vâng.” Rồi không thèm nhìn Lục Duy Chân mà phi ra ngoài như bay.

Lục Duy Chân yên lặng.

Trần Huyền Tùng cũng không nói gì, chỉ với tay lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh khoác vào, che kín cơ thể kia.

Đợi anh đóng kín toàn bộ cúc áo, xắn ống tay đến khuỷu tay, Lục Duy Chân đã đá đá mặt đất được mười mấy cái rồi.

Anh quay đầu lại hỏi: “Tại sao vẫn muốn đến tìm tôi?”

Hết chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com