Tầm mắt cô lơ đễnh liếc ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, hoàn toàn trống trơn, không có ai đang treo mình cả.
Người thằn lằn đã bị người bắt yêu thu phục, còn Chu cầm thú trước mắt cũng đã được xác minh không phải là động vật.
Thế nên, tất nhiên sẽ không có ai treo mình ngoài đó nữa, không có ai dầm mữa dãi nắng, nửa bước không rời nữa.
Lục Duy Chân lấy lại tinh thần, quay sang mỉm cười với Chu Hạc Lâm. Cô hơi nâng cằm, dùng hai ngón tay phủi khẽ vạt áo, vẫn chỉ là một tư thế đứng thôi nhưng so với trước kia lại thêm mấy phần tự tin cởi mở.
Nội tâm Chu Hạc Lâm rạo rực.
Nhưng lại nghe cô nói đầy kinh ngạc: “Anh không nhớ sao? Chuyện buồn cười như vậy cơ mà…” Sau đó cô che miệng: “Thôi không nói đâu, tôi thật sự không có mặt mũi nào nhắc lại chuyện xấu hổ của anh tối qua… Giám đốc Chu, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Nói xong lại không nhịn được cười, trước khi đi còn nhìn đối phương bằng ánh mắt ẩn ý khác thường.
Chu Hạc Lâm: “…”
Hình như không quá giống với tưởng tượng của anh ta. Tại sao cô nhóc không có chút nào gọi là vui vẻ ngượng ngùng cả? Chu Hạc Lâm gãi gãi đầu… chẳng lẽ hôm qua anh ta đã thật sự làm ra chuyện gì đó cực kỳ mất mặt đáng xấu hổ?
Chu Hạc Lâm khổ não rơi vào dòng suy tư.
Đã đến giờ tan làm.
Chu Doanh ngẩng đầu nhìn ni cô nhỏ đang vùi đầu làm việc giống trước kia, trong lòng nhất thời cảm thấy cân bằng —— không phải buổi chiều lại bị Chu Hạc Lâm gọi vào phòng riêng sao? Ai mà biết lại giở trò quỷ gì. Dụ dỗ lãnh đạo thì sao chứ, chẳng phải bây giờ vẫn phải làm thêm giờ theo yêu cầu của chị ta ư?
Chu Doanh sung sướng thu dọn đồ đạc rồi vào nhà vệ sinh chuẩn bị về nhà, nhưng lúc quay ra thì đã thấy chỗ ngồi của Lục Duy Chân trống trơn!
Chạy rồi!
Chu Doanh lập tức gọi điện thoại cho cô.
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Tức chết đi được! Con nhóc ni cô này không muốn ở lại công ty nữa đúng không?! Chị ta hận đến ngứa răng, cảm thấy Lục Duy Chân không thể nào có lá gan lớn như vậy.
Thế thì chỉ có một câu trả lời —— cô đã có Chu Hạc Lâm làm chỗ dựa. Chu Doanh giận đến tím tái mặt mày, nhưng lại không dám đi tìm Chu Hạc Lâm oán trách, chị ta mơ hồ cảm giác từ nay về sau con nhóc này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, để mặc chị ta muốn hành thế nào thì hành nữa.
***
Lục Duy Chân ngồi xe buýt đi đến mục tiêu.
Xe buýt lắc la lắc lư chạy qua trung tâm thành phố, chạy qua sông Tương Giang, dần dần cây cối càng ngày càng nhiều, sắc trời cũng càng ngày càng tối.
Lúc hoàng hôn buông xuống.
Lục Duy Chân xuống xe, đi chừng mười phút thì đến một con đường yên tĩnh, đèn đường sáng rực, hai bên đường cây cối um tùm, dọc đường có quán cơm, hiệu sách, hiệu đồ cổ, còn cả mấy cửa hàng đồ gỗ gia đình nữa, nhìn qua thấy việc làm ăn khá tốt.
Lúc sắp đi đến địa chỉ kia, Lục Duy Chân dừng bước, cô đi ra sau một gốc cây to, móc gương trang điểm ra soi, lại tháo dây buộc tóc và kính, vuốt vuốt mái tóc dài, cảm thấy khá tự nhiên nhưng vẫn như thiếu cái gì đó.
Cô bèn cởi cúc cổ áo sơ mi, vừa túm vừa khẽ kéo vạt áo đang được sơ vin gọn gàng ra khiến nó trở nên hơi xộc xệch, nhìn qua có vẻ nghịch ngợm thoải mái. Bấy giờ cô mới thầm gật đầu, ngước mắt nhìn về biển hiệu cách đó không xa.
Trước khi tới đây Lục Duy Chân đã phác hoạ ra cảnh tượng của cửa hàng này. Bán đồ gỗ ấy mà, chắc sẽ là một cánh cửa nho nhỏ bẩn thỉu, bên trong chất đầy đồ gỗ và đồ gia dụng, còn cả mùi mùn cưa và mùi sơn nữa. Thậm chí cô còn tưởng tượng ra cả dáng vẻ khổ cực, người ngợm bẩn thỉu, mồ hôi vã ra như tắm lúc làm việc của Trần Huyền Tùng.
Một thợ mộc nhỏ cô độc, kiếm sống bằng nghề bắt yêu.
Thế nhưng, cửa hàng trước mắt phải rộng đến ba gian, tường xám, gạch nâu đan xen vào nhau như một căn biệt thự cổ kính. Mái ngói đỏ sậm buông xuống mái hiên, cửa sổ ô vuông chạm trổ mở rộng, tinh xảo trang nghiêm đến từng ngóc ngách.
Còn cả chiếc biển hiệu đen nhánh, bên trên viết ba chữ mạ vàng thật to: “Tùng Lâm Đường.”
Cảm giác đầu tiên của Lục Duy Chân chính là: Quá rộng.
Cảm giác thứ hai là: Giàu. Quá giàu.
Cô đi đến cửa chính rồi rướn cổ nhìn vào trong, bên trong còn cổ kính hơn bên ngoài nhiều: Bức tường gạch nâu đã cũ đến trắng xám, góc tường trồng vài khóm trúc xanh. Mấy ngọn đèn rủ xuống, bên dưới là mấy chiếc bàn to xếp so le, xung quanh là mấy cái tủ, còn cả mấy cái ghế. Ngoài những thứ này ra thì còn có một cái kệ xếp mười mấy thứ đồ trang trí bằng gỗ.
Đồ đạc không nhiều, nhưng dù có mù thì cô vẫn có thể nhìn ra cấp bậc của cửa hàng này.
Một cậu thanh niên trẻ ngồi bên bàn trà, trước mặt có một chiếc máy tính xách tay, trong tay cậu ta cầm một xấp bảng kê, hình như đang ngồi tính sổ sách. Nhìn cậu ta khoảng 20 tuổi, cao gầy rắn chắc, mắt vừa to vừa năng động, da đen, mặc chiếc áo kiểu Trung Hoa đen, quần dài màu xám tro, bộ trang phục đơn giản khiến người ta cảm thấy rất phù hợp với phong cách của cửa hàng.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lục Duy Chân: “Xin chào.”
Lục Duy Chân: “Xin chào, tôi muốn tham quan một chút.”
Cậu thanh niên để lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Được, mời cô cứ xem tự nhiên, tôi tính sổ sách xong đã, đang làm mà dừng lại sẽ dễ nhầm lẫn.”
Lục Duy Chân cười: “Được.”
Cô tuỳ ý nhìn một chiếc bàn to trước mặt, cô cũng không nhìn ra chất lượng tốt xấu thế nào, chỉ cảm thấy thật to, dày nặng thoải mái, màu cũng đẹp, bàn này mà đặt ở phòng sách thì hợp lắm. Sau đó cô liếc nhìn giá, vừa nhìn liền tưởng mình hoa mắt: 588.000 tệ. (~2,2 tỷ VNĐ)
Với thực lực kinh tế và quan niệm tiêu xài đồ dùng trong nhà của Lục Duy Chân, hiện tại vẫn chỉ dừng ở cấp bậc dùng 12.888 tệ (~46,5 triệu VNĐ) mua nội thất cả phòng ngủ mang về mà thôi. Cô trợn mắt nhìn mức giá này nửa ngày rồi lại đi xem chiếc bàn khác.
Chiếc bàn bên cạnh to hơn, màu sắc đậm hơn, 885.000 tệ. (~3,2 tỷ VNĐ)
Tủ quần áo giá rẻ hơn chút, có loại mấy chục nghìn tệ, mấy trăm nghìn tệ… (Từ vài chục triệu đến hơn 1 tỷ VNĐ)
Đồ có giá bình dân nhất của cửa hàng có lẽ là mấy thứ đồ trang trí nho nhỏ trên kệ kia, giá khoảng mấy trăm tệ, mấy nghìn tệ, mấy chục nghìn tệ. (Từ vài trăm nghìn đến vài chục triệu VNĐ)
Vội vàng xem hết một lượt, trong đầu Lục Duy Chân chỉ toàn những con số trên trời này.
Đúng rồi, chiếc bàn đắt tiền nhất, đặt ở một mình một góc, không biết có phải do mức giá của nó không mà cô cảm thấy nó đẹp nhất, giá đến gần 4 triệu tệ (~14.4 tỷ VNĐ), chắc hẳn nó là bảo vật trấn cửa hàng.
Lúc này cậu thanh niên cũng làm xong sổ sách, cậu ta rót cho cô một ly trà. Lục Duy Chân tự nhận thấy mình không có tư cách uống trà ở cửa hàng bọn họ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nhận lấy.
Cậu thanh niên hỏi: “Cô muốn xem gì?”
“Tôi nhìn chơi thôi.” Cô đi theo sau cậu thanh niên, liếc nhìn cánh cửa thông ra phía sau của cửa hàng, “Trước kia tôi không biết có cửa hàng này.”
Cậu thanh niên cười nói: “Không biết cũng bình thường, chúng tôi vừa mở chi nhánh ở đây được 2 tháng, trước kia ở Bắc Kinh. Đồ của chúng tôi rất nổi tiếng trong giới đấy.”
Chi nhánh, Bắc Kinh. Hoá ra đây là chi nhánh. Hoá ra anh vừa mới tới Tương Thành không lâu.
Cậu thanh niên tiếp tục giới thiệu: “Chúng tôi có hợp tác với nhà xưởng. Nhưng một ít trân phẩm đều là sư phụ tôi đích thân cùng các thợ mộc mài thủ công, cho nên số lượng không nhiều. Những thứ trong cửa hàng mà cô thấy đây, đa phần đều đã được đặt trước hết rồi.”
Sư phụ.
Lục Duy Chân gật đầu: “Thật là lợi hại. Cửa hàng lớn như vậy chỉ có hai người là cậu và sư phụ cậu thôi sao?”
Cậu thanh niên đáp: “Đúng, chờ thị trường bên này ổn định sẽ tuyển thêm người quản lý. Giai đoạn đầu đều do bọn tôi tự làm lấy.”