Bê: Liệt nữ triền lang (câu gốc là “Liệt nữ sợ triền lang”: vốn dĩ là một câu tục ngữ TQ, ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.) Nhưng ở đây Đinh Mặc lại sửa thành “Liệt nữ triền lang”, bỏ chữ “sợ” đi, nên sẽ có thể hiểu là cô gái cương quyết bám lấy chàng trai :))))
***
Lục Duy Chân không đáp.
Trần Huyền Tùng kéo kéo cổ áo sơ mi, động tác thể hiện rõ sự nôn nóng, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lại sâu thẳm tĩnh lặng.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Anh hỏi, “Mới khiến cô từ xa chạy tới tìm một người bắt yêu?”
Lục Duy Chân cảm thấy lời anh nói thật khiến người khác mất lòng, vì vậy nói cứng: “Không sao cả! Tôi chỉ tới mua đồ nội thất thôi!”
Trần Huyền Tùng liếc cô, sau đó vượt qua cô đi đến chiếc bàn dưới gốc cây, cầm cốc nước ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Lấy gốc cây làm trung tâm, dường như bầu không khí trong phạm vi 5 mét vuông cũng trở nên nóng rực theo sự chuyển động hầu kết của anh.
Anh buông cốc nước xuống, hỏi: “Muốn mua món nào?”
Lục Duy Chân khựng lại.
Không muốn mua món nào cả, trước khi tới đây cô nào có biết lại đắt như thế.
Không chờ cô trả lời, Trần Huyền Tùng nói tiếp: “Thích món nào thì lấy đi, tôi bảo đồ đệ giao đến nhà cho.”
Lục Duy Chân buồn bã nói: “… Tôi không có tiền!”
“Không cần tiền, sau này đừng tới đây nữa!”
Lục Duy Chân mím môi. Anh có ý gì chứ? Định dùng tiền… à không, dùng đồ nội thất đập vào mặt cô sao?
Trần Huyền Tùng còn không buồn nhíu mày lấy một cái: “Tuỳ cô.”
Trời càng lúc càng tối, ánh đèn yên ắng. Trong bụi cỏ ở góc sân vang lên tiếng côn trùng rả rích. Cả hai người đều không ai nói gì.
Một lát sau, Lục Duy Chân mở miệng, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi đùa đấy, tôi chỉ tới xem thôi. Chúng ta đã cùng trải qua mấy ngày vừa rồi, tôi cho rằng chúng ta… đã là bạn.”
Anh nói: “Tôi không thích hợp làm bạn cô.”
Lục Duy Chân biết nhưng vẫn cố hỏi: “Tại sao?”
Anh chợt mỉm cười, nói: “Lục Duy Chân, như vậy có ý nghĩa à?”
Trước đây cô còn không biết anh cũng có một mặt khiến người ta phát bực thế này. Không, cô mới chỉ thấy anh làm yêu quái hận đến nghiến răng nghiến lợi thôi.
“Có ý nghĩa hay không thì phải thử mới biết được.” Cô kiên định nói.
Anh nhìn cô thật sâu, giống như đang suy ngẫm điều gì. Lục Duy Chân có phần không chịu nổi bèn nhìn sang phía khác.
Vừa tan làm cô liền chạy tới đây, đứng lâu quá rồi, hai chân cô mỏi nhừ. Thấy bên cạnh anh có cái ghế, cô không nghĩ nhiều mà ngồi xuống, cởi luôn đôi giày cao gót ra, bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn.
Trần Huyền Tùng nhìn lại, thấy cô mềm oặt dựa vào ghế, dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa chán nản. Còn cả đôi bàn chân cứ ngọ ngoạy kia nữa, cảm giác như đôi bàn chân đó chỉ lớn bằng bàn tay anh, mu bàn chân cũng trắng nõn nhỏ nhắn, nhìn qua liền biết chính là một cô gái ngoan được lớn lên trong tình yêu thương.
Anh yên lặng kéo một cái ghế khác rồi ngồi xuống cách cô hai mét.
Chàng trai mặc quần xám áo đen giống Lâm Tĩnh Biên, nhưng lại mang theo hương vị đàn ông hơn hẳn. Chỉ một lát thôi mà mồ hôi đã thấm ra ngoài áo anh tạo thành dấu vết mờ nhạt.
Anh khoác hai tay lên thành ghế, rũ mắt nhìn xuống đất mà không nhìn cô.
Lục Duy Chân rất biết tự an ủi mình —— lúc vừa gặp mặt anh đã đuổi cô đi, bây giờ thấy cô mệt mỏi lại an tĩnh ngồi xuống cùng cô.
Cục tức nghẹn trong lồng ngực Lục Duy Chân dần dần tan biến, cô thấy rõ anh chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
“Anh làm kinh doanh phải giao thiệp với người khác nên nhất định cũng có rất nhiều bạn.” Cô nói, “Tôi và ông chủ của đồ gỗ Tùng Lâm làm bạn bè bình thường, không được sao? Tôi không có ý gì khác, anh cứu mạng tôi, tôi chỉ muốn báo đáp anh phần nào.”
“Cô không nên nhớ đến tôi.” Trần Huyền Tùng nói.
“Nhưng tôi vẫn nhớ nha.” Cô đáp, “Đây là sự thật khách quan, không ai có thể thay đổi được.”
Cô còn chưa nói hết câu chợt thấy Trần Huyền Tùng ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt u ám.
Lục Duy Chân giật thót, nhớ tới mấy lần bị anh giữ chặt, cô vội nói: “Anh đừng có đánh ngất tôi hay là dùng mấy cái phương pháp gì đó làm tôi mất trí nhớ đấy nhé. Tôi nói cho anh nghe, tôi đã viết hết những gì xảy ra vừa qua vào nhật ký rồi, còn quay cả video cất ở những chỗ bí mật nữa, tôi có rất nhiều cách để nhắc nhở bản thân nhớ lại những chuyện này. Anh đừng có làm bậy.”
Trần Huyền Tùng nhìn sang chỗ khác, Lục Duy Chân cảm thấy dường như trong mắt anh thoáng có chút ý cười, thế nên lại càng thêm to gan mà nói: “Vậy chúng ta đã thống nhất xong rồi hả? Thêm một người bạn sẽ có thêm nhiều con đường. Sau này, sau này chúng ta liền có thể qua lại rồi, phải không?”
“Không.” Trong mắt Trần Huyền Tùng loé lên nỗi châm chọc, “Lục Duy Chân, cô căn bản không biết mình đang dây vào cái gì. Những quái vật kia coi tôi là tử địch. Mối quan hệ giữa tôi và bọn chúng vĩnh viễn là không chết không thôi. Nếu cô thật sự là bạn tôi, cô càng không nên đến gần mà phải cách tôi thật xa mới đúng.”
Lục Duy Chân im lặng giây lát, nói: “Nhưng nếu không có anh thì tôi đã chết rồi.”
“Tôi đã nói đây chỉ là trách nghiệm của tôi.”
“Nhưng tôi không sợ.” Lục Duy Dân nói tiếp, “Không sợ một chút nào, bởi vì tôi biết, nhất định anh có thể bảo vệ tôi.”
Lúc này bầu không khí trong sân thật sự trở nên yên lặng.
Trần Huyền Tùng không nói nữa, anh chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, tay ấn cằm tựa như không còn lời nào để chống đỡ, tựa như đã nghe lọt, lại cũng tựa như lạnh nhạt vô tình.
Tiếng nồi niêu va chạm phá vỡ sự yên tĩnh này. Ngay sau đó là mùi dầu thơm bay tới.
Trần Huyền Tùng liếc Lục Duy Chân, vừa hay cô cũng đang nhìn anh, tầm mắt hai người nhanh chóng giao nhau rồi lại nhanh chóng tách ra.
Bất chợt bụng Lục Duy Chân kêu “ọt ọt” hai tiếng, nhưng tiếng nấu ăn quá lớn, cô cho rằng chắc chắn sẽ không có ai nghe thấy.
“Muộn rồi.” Trần Huyền Tùng nhắc.
Lục Duy Chân nói: “Anh vẫn phải làm việc sao?” Cô nhìn về chiếc bàn to mà anh mài khi nãy.
Trần Huyền Tùng không nói gì, ý của anh là, đã muộn rồi, cô nên đi thôi.
“Không làm nữa.” Anh lạnh nhạt nói, “Lát nữa tôi về ngủ.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhấn mạnh chữ “về”.
Điều này khiến mặt Lục Duy Chân hơi nóng lên, nghĩ thầm hôm nay cũng thu hoạch được kha khá rồi, đã tìm được người, cửa hàng của anh ở đây, anh cũng không chạy đi đâu được.
Nghĩ đến đây, cô vừa định đứng dậy ra về thì thấy Lâm Tĩnh Biên thong thả đi vào sân, vẻ mặt bình tĩnh: “Sư phụ, con nấu cơm xong rồi. Người đến chơi là khách, cô Lục, tôi xào mấy món ăn, cô ở lại ăn bữa cơm rau đi.”
Câu này vừa nói ra, trong sân lại yên tĩnh.
Lục Duy Chân liếc Trần Huyền Tùng, anh làm như không nghe thấy lời của Lâm Tĩnh Biên, sắc mặt nặng nề.
Vì thế, Lục Duy Chân khẽ ho một tiếng, nói: “Sao có thể không biết xấu hổ…”
Lâm Tĩnh Biên đã cảm nhận được sự khác thường của sư phụ, nhưng sư phụ có thể ở cùng một chỗ với một cô gái lâu như vậy chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nên cậu ta phải suy nghĩ thay cho sư phụ chứ, cậu ta nhắm mắt cười nói: “Có gì mà xấu hổ, cô là bạn của sư phụ mà, sư phụ, thầy nhớ dẫn cô Lục vào ăn cơm nhé.” Nói xong thì quay đầu đi thẳng, không hề nhìn sắc mặt Trần Huyền Tùng.
Bầu không khí trong sân lại một lần nữa lắng xuống.
Trần Huyền Tùng nâng tay day day trán, kết quả lại nghe được một giọng nói rụt rè vang lên: “… Có thể không?”
Anh còn chưa đáp lại thì đã nghe cô thấp giọng nói tiếp: “Anh đã ăn của tôi nhiều bữa cơm như vậy.”
Trần Huyền Tùng bỗng không nói được nên lời.
Anh đi về phía phòng ăn, đi được hai bước, thấy sau lưng không có động tĩnh gì, anh đành phải nói: “Theo tôi!”