Lúc thức dậy, Lục Duy Chân liếc nhìn ngày tháng, mai là ngày phát lương rồi.
Cô mỉm cười.
Bình thường cô đều đến công ty trước 20-30 phút để chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc, làm một nhân viên cần cù chịu thương chịu khó.
Hôm nay cô đến đúng giờ, các đồng nghiệp đều đã đến cả. Chẳng qua cô không đi sớm một ngày cũng không có ai chú ý. Giống như cô liều mạng dốc sức suốt 3 tháng trời cũng chẳng có ai thật sự quan tâm.
Nhưng lại có một câu nói, trên Thế giới này người quan tâm đến bạn nhất thường chính là người hận bạn nhất. Vẫn có một người chú ý tới cô.
Chu Doanh ngồi tại vị trí khoanh tay nhìn cô.
Lục Duy Chân không hề phản ứng.
Hai phút sau, chị ta không nhịn được nữa mà gọi: “Lục Duy Chân, lại đây.”
Lục Duy Chân bình tĩnh như thường, đặt tài liệu trong tay xuống bàn rồi đi tới, vừa mỉm cười thân thiết vừa vui vẻ hỏi: “Quản lý Chu, có chuyện gì thế?”
Chu Doanh bị nụ cười rạng rỡ của cô làm cho bất ngờ, nhất thời không đoán được suy nghĩ của cô.
“Tại sao hôm nay đến muộn như vậy?” Chu Doanh nói, “Công việc hôm qua đã hoàn thành chưa? Tối qua nói chuyện với khách hàng thế nào? Bao giờ ký hợp đồng?”
Mấy chuyện này Lục Duy Chân nào có biết, đều là Chu Hạc Lâm bàn với khách. Hơn nữa tối qua cô về thẳng mà không quay lại phòng bao.
Vì thế cô không trả lời một loạt câu hỏi của Chu Doanh mà chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó chìa cổ tay trắng nõn mịn màng đến trước mặt chị ta, dè dặt nói bằng âm lượng không hề nhỏ: “Quản lý, chắc tôi không nhớ nhầm thời gian chứ… 8 giờ 59 phút, còn 1 phút nữa mới vào làm. Đâu có đến muộn…”
Chu Doanh bị nói cho cứng họng, chị ta liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, đang định hạnh hoẹ tiếp thì lại nghe Lục Duy Chân nói: “Về chuyện hợp đồng, giám đốc Chu sẽ đích thân dặn dò chị, ngài ấy bảo tôi chỉ là nhân viên cấp thấp, nhìn nhận vấn đề không toàn diện, vẫn là nói với chị sẽ hợp ý hơn.”
Chu Doanh không biết có phải Chu Hạc Lâm thật sự nói với Lục Duy Chân như thế không, chị ta có phần hưởng thụ nhưng lại vẫn thấy hơi hoài nghi. Dù sao thì việc chị ta bắt lỗi Lục Duy Chân cũng không thể bới móc gì thêm được nữa. Tuy sáng nay cô vẫn tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng chị ta vẫn cứ thấy có chỗ nào đó cứ sai sai.
Mới sáng sớm đã cho chị ta hai vố, không biết có phải cố tình hay không đây.
Chu Doanh xụ mặt bố trí công việc ngày hôm nay cho Lục Duy Chân, khối lượng nhiều hơn hẳn ngày thường, không làm đến đêm sẽ không xong.
Ấy thế mà Lục Duy Chân lại không hề có lấy nửa điểm kháng cự hay buồn bực, cô chỉ vâng một tiếng rồi quay về chỗ ngồi. Thật sự là khiến Chu Doanh không sao giải thích nổi.
Một buổi sáng, Lục Duy Chân vẫn làm việc như mọi ngày. Nhưng cô không vùi đầu làm việc bất chấp giờ giấc, đến thời gian uống ngụm nước cũng không có như trước nữa. Cô tập trung làm việc một tiếng là đứng dậy đi đi lại lại, cũng nghỉ ngơi một hồi. Giờ nghỉ trưa còn dùng máy tính làm việc riêng. Chờ khi tra được tài liệu và địa chỉ như mong muốn, cô bưng cà phê, xoay ghế ngồi trầm ngâm.
Đồng nghiệp bên cạnh cũng phát hiện ra sự thay đổi của Lục Duy Chân, nhìn qua cảm thấy cô hoạt bát hơn hẳn, không giống một người gỗ khốn khổ, chỉ biết cắm đầu làm việc nữa.
Có một vài chàng trai trẻ không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, nói thật thì Lục Duy Chân cũng khá xinh đẹp mà.
Buổi chiều Chu Hạc Lâm mới tới làm.
Anh ta cho rằng hôm qua bản thân say mèm nên hoàn toàn không nhớ nổi những chuyện sau đó. Nghe nói một đồng nghiệp nam vào phòng nghỉ ngơi, thấy anh ta say ngã dưới đất mới đưa anh ta về nhà. Còn Lục Duy Chân thì đã đi từ lâu rồi.
Chỉ là sáng nay ngủ dậy anh ta thấy sau gáy rất đau, bụng đau, lưng cũng đau! Anh ta nghĩ thầm không biết có phải bị va vào đâu không, hay là Lục Duy Chân thừa dịp anh ta uống say mà đánh anh ta.
Kết quả sau khi đến bệnh viện kiểm tra lại không phát hiện ra chỗ nào bất thường, cũng không bị ngoại thương. Cuối cùng bác sĩ kê cho mấy viên thuốc giải rượu, còn khinh bỉ nói anh ta mới ngần này tuổi mà đã bị gan nhiễm mỡ, dặn sau này anh ta phải ít uống rượu để tránh phát triển thành xơ gan, ung thư gan.
Chu Hạc Lâm: “…”
Trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo chính là cảm nhận hiện giờ của anh ta. Rõ ràng anh ta vẫn nhớ mang máng tối qua mình và Lục Duy Chân đã xảy ra vài việc vui vẻ. Nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nhớ ra nổi.
Mặc dù sau gáy vẫn âm ỉ đau, nhưng khi bước vào văn phòng, thấy Lục Duy Chân đang ngồi ở bàn làm việc, tay bưng ly nước uống chầm chậm, trông vừa khôn khéo lại vừa xinh đẹp tuyệt trần, trái tim Chu Hạc Lâm lại run lên, hân hoan như được tắm trong làn gió xuân.
Anh ta và Chu Doanh trao đổi ánh mắt với nhau rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Mười phút sau, chuông điện thoại nội bộ trên bàn Lục Duy Chân vang lên.
Chu Hạc Lâm: “Duy Chân, vào đây một lát.”
Lục Duy Chân theo thói quen nổi hết cả da gà, cô bỏ ly nước xuống, đứng dậy thong thả đi vào.
Có đồng nghiệp lơ đễnh ngẩng đầu, trông thấy bóng lưng của cô thì hơi sửng sốt. Trước kia không phát hiện ra dáng người Tiểu Lục thật đẹp, dáng đẹp mặt xinh. Hình như trước đây cô không giống với hôm nay, là… ngực ưỡn thẳng lên?
Lúc Lục Duy Chân vào phòng, Chu Hạc Lâm đang đứng khoanh tay trước cửa sổ không quay đầu lại, anh ta biết cách làm bóng lưng của mình trông làm sao cho thật u buồn, trầm lắng.
Lục Duy Chân xoay tay đóng cửa lại, đứng yên tại chỗ.
Nghe thấy tiếng động này, Chu Hạc Lâm thầm mở cờ trong bụng, trước kia mỗi lần vào phòng cô chỉ mong mở toang cửa ra cho cả thiên hạ nhìn vào, bây giờ lại tự mình đóng cửa. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ cái gì?!
Thế mới nói tâm tư đàn ông đang yêu đôi khi còn đáng sợ hơn phụ nữ.
Nhất là loại đàn ông tự cho là mình đang yêu.
Chu Hạc Lâm hơi trầm giọng, mơ hồ mang theo ý cười: “Tối qua biểu hiện của anh thế nào?”
Lục Duy Chân cảm thấy như bị một tia sét đánh thẳng vào mặt. Cô ngây người vài giây mới đáp: “Không tốt.”
Bấy giờ Chu Hạc Lâm mới từ từ quay đầu lại, như cười như không nói: “Ồ? Không tốt chỗ nào?” Nhìn ánh mắt anh ta, Lục Duy Chân biết anh ta đang cố tình nói đến chuyện mờ ám.
Cô nghiêm túc trả lời: “Anh vừa uống đã say, có vẻ như tửu lượng rất kém và yếu ớt.”
Chu Hạc Lâm bỗng muốn liều mạng với Chu Doanh. Anh ta không biết Lục Duy Chân thật sự cảm thấy anh ta tửu lượng kém hay đang châm chọc mỉa mai nữa.
Có lẽ là cái thứ nhất đi, cô vẫn là một cô bé yếu đuối đơn thuần biết bao!
Chu Hạc Lâm cười cười: “Cô nhóc này, em không hiểu gì về rượu cũng chẳng hiểu đàn ông. Đó là rượu chứ không phải là nước, anh uống đến cả lít rượu còn nói anh tửu lượng thấp? Mấy thằng nhóc hai mấy tuổi ngoài kia cũng không thể bằng anh, hiểu không?”
Do hay phải nghe Hướng Gia Lai nói, mưa dầm thấm đất khá nhiều, nên Lục Duy Chân có lý do để nghi ngờ anh ta đang bắt đầu nói sang chuyện không đứng đắn, cô bèn dứt khoát không phản ứng nữa.
Chu Hạc Lâm đi về phía ghế salon: “Nào, ngồi xuống đây hai ta cùng trò chuyện.”
Lục Duy Chân đã không còn kiên nhẫn chơi với anh ta, cô đứng bất động: “Ngài nói, tôi nghe.” Câu nói dứt khoát lại mang theo khí thế hiếm thấy, đủ để khiến Chu Hạc Lâm hơi sững sờ. Anh ta nghĩ nát óc cũng không thể ngờ được cô như vậy chỉ đơn giản vì mai là ngày phát lương.
Nhưng mà, có vẻ càng thêm hứng thú nha. Cừu nhỏ cũng biết dữ dằn cơ đấy.
Chu Hạc Lâm không miễn cưỡng cô, anh ta ngồi trên ghế salon cười nói: “Không ngồi thì thôi. Anh Chu hỏi em, hôm qua… hai ta đã làm những gì trong phòng nghỉ?” Nói rồi lại chỉ chỉ vào sau gáy mình: “Anh đau đầu, không nhớ được gì cả. Em kể cho anh Chu nghe xem, đừng xấu hổ. Anh không ức hiếp em chứ? Hửm? Nếu như thật sự có gì đó xảy ra, tha thứ cho anh nhé? Em muốn phạt anh thế nào cũng được.”