Bán Tinh

Chương 18: Hồ lô ca ca (1)



Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Lục Duy Chân không nói gì nữa.

Lại đi thêm một hồi, xe cộ càng ngày càng thưa thớt, đường xá cũng càng ngày càng tối tăm. Hai bên đường đều là tường bao, không thấy được người đi đường, chỉ có mỗi một chiếc xe này của bọn họ.

Lục Duy Chân lén mở Google Maps ra xem, đã hoàn toàn đi chệch khỏi hướng nhà cô rồi. Hình như nơi này là cửa sau của một công viên, cách đường chính rất xa. Thảo nào đêm khuya không có ai cả.

Cả người cô căng cứng, một mực đề phòng người ngồi đằng trước.

Từ đầu đến cuối tài xế cũng luôn yên lặng, chỉ để lộ ra một sườn mặt béo tốt.

Lục Duy Chân lén nhắn tin cho Trần Huyền Tùng: “Anh đang ở đâu? Chiếc taxi tôi ngồi này không bình thường.”

Anh lập tức nhắn lại: “Biết rồi, đừng sợ. Ngẩng đầu lên đi, tôi ở đây.”

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, phía trước là con đường tối đen, hai bên đường một bên là núi Nhạc Lộc, một bên là dãy tường cao vút bao quanh công viên. Chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

… Tư duy của anh và cô luôn không ở cùng trên một quỹ đạo.

“Tôi không nhìn thấy anh!” Cô nhắn.

Đúng lúc này, tài xế bất ngờ mở đèn pha, phía trước liền trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Lục Duy Chân hé mắt nhìn, quả nhiên cách đó khoảng 100 mét, chính giữa đường có một bóng người.

Lục Duy Chân vội gửi tin nhắn đi: “Thấy rồi!”

Anh: “Ừ.”

Sao cứ cảm thấy cuộc đối thoại này hơi là lạ… Rõ ràng là bầu không khí bắt yêu kinh khủng như vậy cơ mà.

Đương nhiên là tài xế cũng trông thấy Trần Huyền Tùng.

Lục Duy Chân nghe được hơi thở của chị ta trở nên nặng nề, lại không hề giống âm thanh của phụ nữ mà giống như của đàn ông vậy.

Tài xế đột ngột quay lại nhìn, Lục Duy Chân lập tức cúi đầu nhìn điện thoại, giả vờ như đang mệt mỏi không hề đề phòng.

Bấy giờ “chị ta” mới quay đi.

Xe bỗng tăng tốc.

Càng lúc càng nhanh.

Cảnh vật hai bên như đang bay về phía sau, Lục Duy Chân hớt hải nắm lấy tay vịn, cuống cuồng hỏi: “Tài xế à, chị chị chị đi nhanh như thế làm gì?”

Tài xế cười nhạt, mắt nhìn thẳng phía trước, hiện giờ bóng dáng Trần Huyền Tùng đã ngày một rõ hơn. Tài xế lầm bầm: “Cái đồ keo chó này, tên bắt yêu thúi, không biết xấu hổ! Lại bám theo phá hỏng chuyện tốt của chúng ta!”

Lục Duy Chân: “…”

Giọng điệu tự luyến, ngang ngược vô lý đến tâm thần, không phải người thằn lằn thì là ai? Hắn lại thật sự tới.

Thần tiên đánh nhau, Lục Duy Chân chầm chậm nép vào một góc, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Nhưng mấu chốt là lái xe chạy nhanh phát khiếp, tóc gáy cô đều dựng hết lên rồi!

Hiển nhiên là cảm xúc của tài xế đã đạt đến đỉnh điểm: “Aaaaaa —— aaaaaa —— aaaaaa! Ta đâm chết hắn, ta đâm chết hắn, mất công đợi suốt bao nhiêu ngày, vừa ra tay cái liền bị hắn bắt, có định để yêu quái sống không hả aaaaaa!”

Lục Duy Chân: “…”

“Bình tĩnh! Đừng nên dùng đá chọi đá!” Cô tận tình khuyên nhủ, hai người họ một bên là yêu quái, một bên là người bắt yêu, trâu bò đánh nhau, chẳng phải một người bình thường đến không thể bình thường hơn như cô sẽ là ruồi muỗi mà chết ngáp à?

Nhưng hai mắt tài xế đã đỏ vằn, nào có nghe lọt lời cô nói. Gương mặt phụ nữ trung niên kia lộ rõ vẻ dữ tợn méo mó.

Mặc kệ ô tô đang lao như điên về phía mình, Trần Huyền Tùng vẫn đứng yên không nhúc nhích, màn đêm như dã thú chồm vào lưng anh. Đôi chân dài thẳng tắp của anh đứng vững, hơi cúi đầu, một thân quần áo đen, nhìn thật cao lớn lạnh lùng. Anh còn chưa ra tay mà đã thấy rất đáng sợ rồi.

Lục Duy Chân nghĩ bụng: “Người bắt yêu này… Lúc cần ngầu cần oách đúng là đâu ra đó. Đây cũng là nghề gia truyền hả?”

Cuối cùng ánh đèn cũng chiếu vào mặt anh.

Lục Duy Chân bật thốt lên: “Cẩn thận!”

Tài xế đạp ga đâm thẳng về phía anh!

Xung quanh tối om chỉ có duy nhất ánh đèn xe, Trần Huyền Tùng như một cái bóng trên đường.

Thấy anh sắp bị xe đâm phải, Lục Duy Chân bám chặt vào cửa kính, bỗng cô thấy anh ung dung ngẩng đầu, nhìn xuyên qua cửa kính xe rơi thẳng vào người cô.

Đột nhiên Lục Duy Chân có một loại cảm giác là anh chỉ chờ để nhìn thấy cô, sau khi xác nhận cô vẫn an toàn thì sẽ có thể ra tay!

Chỉ trong chớp mắt, Trần Huyền Tùng biến mất!

Không, không phải là biến mất, Lục Duy Chân thoáng nhìn thấy anh nhảy lên trên.

Người thằn lằn không đâm trúng thì phẫn nộ đến tột cùng, thế mà lại cúi xuống đập mạnh đầu vào vô lăng: “Kinh tởm muốn chết! Đáng ghét muốn chết đi được!”

Lục Duy Chân: “…”

Cô cũng muốn đánh hắn rồi đấy!

Chợt mặt trăng sáng như tuyết buông xuống.

Lục Duy Chân và người thằn lằn đồng thời ngẩng đầu lên.

Phía sau ánh trăng là bóng người Trần Huyền Tùng nhảy lên thật cao, anh đã rút kiếm ra.

Ánh sáng trắng trong suốt, sạch sẽ, tựa như một vầng trăng tròn rơi xuống địa cầu khiến con người ta không thể nhìn thẳng.

Người thằn lằn sợ đến hồn vía lên mây, phản ứng của hắn cũng khá là mau lẹ, đánh lái sang bên rồi phanh gấp, khó khăn lắm mới dừng lại được ở vị trí cách ánh sáng trắng khoảng nửa mét.

Lục Duy Chân bị va đập mạnh vào ghế xe, khi ngẩng đầu nhìn lại thì ánh trăng đã nhanh chóng tan biến trong không khí.

Người thằn lằn thò đầu nhìn ra ngoài, lại bất chợt quay đầu nhìn ra dãy ghế sau.

Lục Duy Chân đã chuẩn bị từ sớm, xe vừa dừng lại liền mở cửa nhảy xuống.

Người thằn lằn nào có ngờ được một cô gái loài người hèn yếu lại có thể phản ứng nhanh chóng và bình tĩnh đến vậy. Không phải cô nên ngã xoài trên ghế hoặc dứt khoát bị va đập đến ngất xỉu luôn sao? Hắn nhất thời ngẩn ra —— con tin… cứ thế chạy mất rồi á hả?

“Rầm ——” Một tiếng động lớn vang lên, có người nhảy lên nóc xe.

Lục Duy Chân bò dậy lùi ra sau, cô ngước lên nhìn, người nọ quỳ một chân, tay trái ấn vào nóc xe, tay phải cầm kiếm quang, tựa như một kiếm khách cổ đại xuất thế.

Người thằn lằn sợ đến tè cả ra quần, lăn một vòng ra khỏi buồng lái rồi chạy ra ngoài.

Một kiếm vừa rồi của Trần Huyền Tùng cũng chỉ để ép hắn chui ra nên không cần nhắm chuẩn. Lúc này anh thong dong vung nhẹ kiếm trong tay, một vầng trăng nhỏ bổ về phía trước, chặn đường chạy trốn của người thằn lằn.

Người thằn lằn vội dừng bước, cứ thế rơi vào đường cùng.

Trần Huyền Tùng nhảy xuống khỏi nóc xe, lạnh nhạt nói: “Chạy đi, chạy tiếp đi.”

Lục Duy Chân trốn sau xe, chỉ thò ra mỗi cái đầu, cô thật không ngờ Trần Huyền Tùng lại có một mặt ngứa đấm khiến người, à không, khiến yêu hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy.

Quả nhiên người thằn lằn tỏ ra vừa sợ hãi lại vừa nhục nhã, nhưng hắn cũng cực kỳ biết co biết giãn, quỳ sụp xuống cầu khẩn: “Thưa ngài! Thưa ngài! Ngài tha cho tôi đi, tôi chừa rồi, về sau không dám nữa… Cả họ nhà tôi chỉ còn một mình tôi, nếu tôi chết rồi thì tuyệt chủng mất…”

Trần Huyền Tùng thu kiếm về, nói: “Tuyệt chủng thì cho tuyệt chủng.”

Tiếng khóc của người thằn lằn hơi khựng lại.

Mắt thấy Trần Huyền Tùng lại sờ vào chiếc túi bên hông, định lấy thêm bảo bối gì đó, người thằn lằn liền nhảy chồm lên, há cái miệng to như chậu máu —— chính xác là to như cái chậu máu luôn —— rõ ràng mang gương mặt của phụ nữ loài người, nhưng miệng lại có thể mở rộng đến cả mét, bên trong là một mảnh xanh biếc!

Hắn chờ bao lâu chính vì để tìm cơ hội dốc toàn lực cho một kích này.

Một chất lỏng đặc quánh thúi hoắc phun ra như suối, đổ ập xuống tấn công về phía Trần Huyền Tùng.

Lục Duy Chân hét lên thất thanh: “CẨN THẬN!”

Ngay trong tích tắc này.

Trần Huyền Tùng chỉ lưu lại tiếng hừ lạnh trong không khí, sau đó một lần nữa biến mất tại chỗ.

Cả Lục Duy Chân và người thằn lằn đều rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Một giây sau, Trần Huyền Tùng lại xuất hiện bên cạnh sánh vai cùng cô, quả thật khiến toàn thân cô chấn động.

Dù đã là lần thứ ba thấy anh dịch chuyển tức thời, nhưng trong đầu cô vẫn toát ra một ý nghĩ hoang đường —— rốt cuộc thì người bắt yêu là người hay quỷ, hay là yêu quái… nếu là người thì sao có thể làm được điều đó?

Người thằn lằn dốc toàn lực tung ra đòn sát thủ này, nhưng hắn hoàn toàn không thể ngờ đối phương còn có bản lĩnh ẩn náu cao cấp như thế, nhẹ nhàng bâng quơ liền hoá giải.

Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com