Lục Duy Chân máy móc nhận lấy, người vẫn còn đang ngơ ngác. Cô vừa nhìn thấy cái gì? Dịch chuyển tức thời? Hay là bộ môn công pháp bí truyền của người bắt yêu? Rốt cuộc thì sao anh lại làm được điều đó?
Đúng rồi, cô bỗng nghĩ tới một điều, buổi tối hôm cô bị người thằn lằn tấn công, Trần Huyền Tùng cũng đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng cô như vậy. Khi đó cô có nghe thấy tiếng mở cửa chính hay cửa sổ, hoặc là tiếng bước chân không?… Không hề. Không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.
Rõ ràng lúc ấy cửa chính đang đóng.
Về sau cảnh sát tới cũng nói khoá cửa không bị hư hại, nhưng cô lại không chú ý đến chi tiết này.
Cho nên nhất định là anh có thể đi xuyên tường, dịch chuyển tức thời!
Trần Huyền Tùng nhìn cô gái trước mặt.
Cô vẫn còn ngồi trên ghế salon, hai tay chống lên người, váy áo nhàu nhĩ, tóc tai bù xù, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, ánh mắt mờ mịt. Bị doạ sợ rồi sao?
Trong lòng anh lại dâng lên một ngọn lửa giận dữ buồn bực.
Anh hỏi: “Có sao không? Vừa rồi bên ngoài có hai nhân viên phục vụ nên tôi phải lánh đi một lát. Đã tới muộn rồi, xin lỗi.”
Trần Huyền Tùng bỗng chìa tay ra với cô khiến cô hơi sửng sốt.
Anh mặc một thân đồ đen, đứng dưới ánh đèn, ánh mắt ngay thẳng, chẳng qua vẫn còn lưu lại chút tức giận không nguôi. Lục Duy Chân chợt cảm thấy ai mà chọc giận anh thì nhất định sẽ kinh khủng lắm.
Cô theo bản năng đưa tay cho anh, anh kéo cô đứng dậy, nhưng sau đó vẫn không hề buông ra.
Lục Duy Chân cảm thấy hơi là lạ, nhưng vẫn không rút tay về.
Cô tiếp tục hỏi lại vấn đề ban nãy: “Vừa rồi có phải anh dịch chuyển…”
Trần Huyền Tùng khẽ liếc một cái, cô lập tức ngậm miệng.
Anh sẽ không trả lời cô.
Lục Duy Chân ủ rũ, chẳng còn cách nào khác là nhìn Chu Hạc Lâm: “Chắc anh ta không phải đâu nhỉ?”
Mắt Trần Huyền Tùng như loé lên ánh sáng mờ ảo, bàn tay đang nắm cánh tay cô cũng siết chặt.
Lục Duy Chân bỗng kịp phản ứng, không ổn!
Mợ nó, mới được bảo vệ mấy ngày đã quên mất, thật ra anh vẫn luôn đề phòng cô đâu! Đây là có tình huống mới phát sinh rồi!
Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng không rút được!
Mà anh chỉ nghiêng người một cái đã biến ra sau lưng cô rồi đè cánh tay, cô liền bị anh siết chặt vào trong ngực.
Lục Duy Chân: !!!!!!
Chính là siết hàng thật giá thật, hoàn toàn không có một tí cảm giác nào gọi là ôm cả. Cô cực kỳ khó chịu, hơi nghẹt thở nên bắt đầu vùng vẫy tay chân, anh tưởng anh đang siết gà con sao? Cái đồ cục mịch này, có phải trong đầu anh không biết thế nào gọi là thương hương tiếc ngọc không?!
“Anh buông tôi ra!” Lục Duy Chân gào thét.
Anh không đáp lại, cứ thế giả chết.
Lục Duy Chân không còn cách nào, chợt nhớ tới lần trước, cô liền vội vàng kêu to: “Không được đánh ngất tôi!”
Bất kể anh định làm gì Chu Hạc Lâm, xác minh cũng được, tra khảo cũng được, tung ra mấy kỹ năng bí ẩn gì gì đó cũng được. Cô hợp tác với anh lâu như vậy mà đến thời khắc công bố quan trọng anh lại định gạt cô ra!
Mồi nhử thì cũng là người! Mồi nhử cũng sẽ có những cảm xúc nhỏ nhoi chứ!
Hu hu hu, mất công cô còn tưởng anh tốt bụng dịu dàng chủ động duỗi tay đỡ cô, hoá ra là đã sớm muốn đánh ngất cô rồi!
“Tôi đánh cô bao giờ?” Nói xong, Trần Huyền Tùng nâng tay che kín mắt cô.
Lục Duy Chân một lần nữa câm nín: !!!!!!
Định làm cách này ngăn cản cô hả? Đừng có mơ!
Cô dùng toàn bộ sức lực từ thời bú mẹ đến giờ hòng kéo tay anh ra khỏi mắt mình. Nhưng đến lúc này cô mới thật sự cảm nhận được chênh lệch sức mạnh giữa một cô gái bình thường với người bắt yêu, anh chỉ cần dùng một tay đã đè cứng hai cánh tay cô, giãy kiểu gì cũng không thoát ra được, thậm chí cô còn không thể chạm tới được tay anh.
Trước mắt Lục Duy Chân tối đen, chỉ có hơi ấm từ lòng bàn tay anh phả tới, cả ngón tay mạnh mẽ cọ vào khiến mặt cô hơi đau.
Sau đó một tia sáng nhỏ bé lọt vào qua kẽ ngón tay anh, sau lưng là lồng ngực vững chãi, cứng rắn như tường bê tông.
Đúng vào giây phút này, tia sáng nhỏ kia đột nhiên chói loà, sáng trắng.
Lục Duy Chân ngây người, không còn giãy giụa nữa. Cô có thể cảm nhận được một tay Trần Huyền Tùng móc từ trong túi bên hông ra đồ vật gì đó, một lát sau lại cất trở về, ánh sáng trắng kia lập tức biến mất.
Anh nới lỏng tay buông cô ra, nói: “Được rồi.”
Lục Duy Chân ngơ ngác, nhìn Chu Hạc Lâm nằm dưới đất, vẫn nằm hôn mê như chết không hề thay đổi chút nào cả.
Cô lại quay sang nhìn Trần Huyền Tùng, vẻ mặt anh bình tĩnh, trong tay trống trơn, túi đeo bên hông cũng không có gì khác thường.
“Anh ta không phải.” Trần Huyền Tùng nói.
Lục Duy Chân: “Sao anh biết?”
“Tôi xác minh rồi.”
Cô biết ngay mà.
Lục Duy Chân liếc nhìn chiếc túi bên hông anh, thứ vừa rồi không chịu cho cô xem chính là bảo bối để nghiệm chứng Chu Hạc Lâm chứ gì?
Chẳng lẽ anh còn có kính chiếu yêu?
“Tôi rút lui trước.” Trần Huyền Tùng gật đầu với cô.
Nói ra thì có ích gì không? Lục Duy Chân thừa biết chỉ vì lần trước anh lỡ tay nên mới bắt buộc phải cho cô biết sự tình, để cô cùng tham gia. Nhưng một khi liên quan đến bất kỳ bí mật nào, anh đều không muốn mở miệng, ai cũng đừng hòng moi ra được dù chỉ một chữ.
Thế nên hiện tại cô lên án anh thì cũng có tác dụng gì đâu? Anh có lập trường của riêng mình.
Mặt cô đỏ lên, bàn tay trắng nõn mềm mại ngăn đường đi của anh, ánh mắt như đang phun lửa nhưng đợi nửa ngày vẫn không nói nên câu.
Nhìn bộ dạng này của cô, Trần Huyền Tùng bất giác mỉm cười, anh gạt tay cô rồi đi ra ngoài.
Lục Duy Chân: “…”
Cười cái gì mà cười.
Thật đáng ghét.
Tự nhiên không giận nổi nữa.
“Này, phải làm gì với anh ta đây?” Lục Duy Chân hỏi.
“Cô nên làm gì thì làm đó, cứ coi như tôi chưa từng tới.” Trần Huyền Tùng đáp.
Lục Duy Chân ngẫm nghĩ giây lát, nhấc chân đá mạnh mấy cái vào mặt vào người Chu Hạc Lâm, bấy giờ mới hả giận. Xong xuôi cô mở cửa ra, ngoài cửa trống trơn, Trần Huyền Tùng đã sớm biến mất dạng.
Nên làm gì thì làm đó, cứ như bình thường sao?
Nếu Trần Huyền Tùng không xuất hiện, Chu Hạc Lâm định táy máy tay chân sờ mó cô, cô tránh thoát còn anh ta thì ngã ở phòng nghỉ gần nhà vệ sinh. Cô sẽ làm gì?
Cô sẽ không quay lại phòng bao, cô phải về nhà, ngay lập tức!
Lục Duy Chân xoay người đi ra cửa.
Gần nửa đêm chính là thời điểm quán bar kinh doanh tốt nhất, ngoài cửa đang đỗ mấy chiếc taxi. Cô vẫy một chiếc, tài xế là một chị gái béo khoảng bốn mươi tuổi, sang sảng nói: “Xin chào.”
Lục Duy Chân: “Xin chào.” Rồi báo địa chỉ.
Chị gái lái xe êm ru, vững vàng chạy trên đường. Lục Duy Chân nhắm mắt dựa vào ghế, dường như lại trông thấy cảnh Trần Huyền Tùng dịch chuyển tức thời mà đến, dù chỉ nghĩ lại thôi vẫn thấy rung động lòng người.
Còn cả dáng vẻ hung ác lúc anh đạp Chu Hạc Lâm nữa; cả nụ cười trước khi đi của anh, không phải anh là người tốt sao? Không phải anh là anh hùng chính đạo trừ ma diệt ác sao? Tại sao có thể cười xấu xa đến vậy!
…
Toàn thân trên dưới của người bắt yêu đều là bí mật.
Đợi khi bắt được người thằn lằn, có phải tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc không? Anh sẽ mang theo toàn bộ bí mật rời đi, không để lại cho cô một chút nào.
Lúc Lục Duy Chân hoàn hồn lại, cô nhìn ra cửa sổ, cảm thấy quanh cảnh hơi xa lạ, tựa hồ không phải con đường cô hay về nhà.
“Chị ơi, chị đi đường nào thế?” Cô hỏi.
“À, tôi đi đường tắt ấy mà, này chẳng phải đang giúp cô tiết kiệm tiền sao?” Chị gái tài xế thoải mái đáp, “Yên tâm đi, tôi là tài xế lâu năm, rất quen thuộc đường xá.”