Người thằn lằn tuyệt vọng, khom người chạy bằng tứ chi. Tốc độ kia nhanh như chớp, quả thực là nhanh đến mức như một luồng sáng, chớp mắt đã chạy đi rất xa.
Trái tim Lục Duy Chân như bị treo lên cao, Trần Huyền Tùng bỗng quay lại nhìn cô, ánh mắt kia ngắn ngủi như vậy, quen thuộc mà vô tình, cô vừa nhìn đã hiểu ngay, lập tức lùi bước trốn ra sau.
Nhưng vì đang trong thời khắc mấu chốt nên Trần Huyền Tùng không có thời gian làm gì cô. Anh cúi xuống lấy một đồ vật ra khỏi chiếc túi bên hông.
Lục Duy Chân chỉ thấy một vạt ánh sáng, bên trong ẩn chứa đường vân mờ mờ ảo ảo.
Vẻ mặt Trần Huyền Tùng đầy nghiêm nghị, miệng lẩm bẩm câu gì đó mà cô không nghe rõ, sau đó!
Lục Duy Chân thấy đồ vật kia bay ra giữa không trung rồi bất ngờ phóng to! Đó chính là một tấm lưới được đan bằng ánh sáng, chỉ trong tích tắc đã phóng to bằng một sân bóng rổ nhỏ, bay nhào thẳng về phía người thằn lằn!
Nhìn bằng mắt thường đã không thấy rõ tốc độ chạy trốn của người thằn lằn, thế nhưng tấm lưới ánh sáng kia còn nhanh hơn, người thằn lằn hoảng sợ ngước nhìn, lưới ánh sáng đón đầu chụp xuống, thoắt cái đã thu nhỏ lại, trói chặt hắn vào bên trong.
Giống như côn trùng rơi vào mạng nhện. Người thằn lằn liều mạng giãy giụa nhưng lưới ánh sáng kia như tường đồng vách sắt, hắn ta không thể di chuyển dù chỉ một bước. Người thằn lằn khóc lóc cầu xin tha thứ cũng vô ích.
Lục Duy Chân một lần nữa nhìn đến há mồm trợn mắt, thất thanh nói: “Lưới… lưới… lưới bắt yêu?”
Loại bảo vật chỉ có trong tivi tiểu thuyết này lại thật sự tồn tại sao?
Người bắt yêu gần như không tốn bao nhiêu sức đã bắt được con yêu quái tội ác chồng chất này, sau đó anh quay sang nhìn cô. Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đĩnh bạt cao ngất như cây tùng, gương mặt hiện rõ vẻ uy nghiêm chính trực, một lòng hàng yêu diệt ma.
Trái tim Lục Duy Chân khẽ run lên.
Anh hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lục Duy Chân quay đầu chui tọt vào gầm xe.
Trần Huyền Tùng: “…”
Lưới bắt yêu đằng trước vẫn còn sáng lấp lánh, người thằn lằn không ngừng kêu rên.
Lục Duy Chân rúc vào giữa gầm xe thì thấy một bàn tay mạnh mẽ bám vào rìa xe.
Trần Huyền Tùng cúi đầu nhìn cô qua khe hở gầm xe, ánh mắt u ám: “Đi ra.” Rồi chìa tay cho cô nắm.
Lục Duy Chân: “Không ra.”
“Làm sao vậy?”
Lục Duy Chân lầm bà lầm bầm: “Anh lại muốn bịt mắt tôi chứ gì, đừng tưởng tôi sẽ lại mắc lừa, lần này tôi nhất định phải nhìn.”
Trần Huyền Tùng không đáp lại, coi như đã ngầm thừa nhận. Anh bắt đầu loay hoay tìm cách bắt cô ra.
Lục Duy Chân lại sợ hãi trườn ra sau, thông minh nhắc nhở: “Anh thật sự muốn phí thời gian với tôi à? Còn không mau đi bắt hắn đi? Hình như ánh sáng của lưới bắt yêu kia càng lúc càng mờ rồi!”
Trần Huyền Tùng dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn thử. Quả đúng như lời cô nói, không có bảo bối nào là toàn năng cả, mỗi lần sử dụng lưới bắt yêu chỉ có thể duy trì trong 2 phút, nếu để quá thời gian này thì ánh sáng cùng pháp lực sẽ chỉ còn bằng một nửa lúc ban đầu.
Hơn nữa trong thời gian ngắn không thể sử dụng hai lần. Người thằn lằn giãy giụa càng lúc càng kịch liệt. Không những thế, vì đang ở trong thành phố nên bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bắt gặp.
Anh lại cúi xuống liếc Lục Duy Chân, cô liền co rúm lại tỏ ra cực kỳ biết điều, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Cô thấy Trần Huyền Tùng ấn ấn vào gầm xe hai cái, nhưng rốt cuộc vẫn buông ra, đứng dậy.
“Ở yên trong đó đừng chui ra!”
“Ok ok! Tất nhiên rồi!”
Vừa dứt câu Lục Duy Chân liền vội vàng chui đầu ra khỏi gầm xe, mở to mắt nhìn chằm chằm.
Hiện giờ, độ sáng của lưới bắt yêu đã chỉ còn bằng 1/3 lúc ban đầu, hiển nhiên là người thằn lằn cũng phát hiện ra điều này, thậm chí hắn còn bắt đầu khó khăn trườn về phía trước từng chút một, kéo theo cả lưới bắt yêu.
Lục Duy Chân nghe thấy Trần Huyền Tùng lại niệm thêm hai câu thần chú gì đó, vẻ mặt càng thêm vô tình, rồi lấy từ túi bên hông ra món đồ thứ ba.
Mắt Lục Duy Chân dần dần trợn to.
Một cái hồ lô.
Anh móc ra một cái hồ lô!
Chời đựu! Đừng nói là…
Hồ lô to bằng khoảng 2 bàn tay anh, màu tím nặng trĩu, còn có cả đốm đen, nhìn qua khá cũ rồi. Dĩ nhiên bây giờ Lục Duy Chân đã không còn bận tâm đến chuyện tại sao cái túi nhỏ xíu như vậy lại có thể đựng được bao nhiêu là đồ nữa.
Trần Huyền Tùng nghiêm nghị đứng thẳng, một tay giơ hồ lô lên thật cao, nhắm ngay về phía người thằn lằn.
Lục Duy Chân: “…”
Cảnh này quả thực quá quen thuộc, tâm trạng tôi nhất thời cảm thấy phức tạp đến khó tả.
Một tia sáng màu tím bắn ra từ miệng hồ lô, chiếu vào người thằn lằn. Hình ảnh khiến người ta khiếp sợ xuất hiện, dáng vẻ của hắn dần dần xảy ra thay đổi.
Người thằn lằn cũng ngơ ngác, không vùng vẫy nữa mà chỉ ngẩng đầu nhìn ánh sáng tím kia. Hiển nhiên là hắn không hề thấy khó chịu chút nào, chỉ là với đầu óc của hắn thì không thể hiểu được tình hình hiện tại của bản thân mà thôi.
Trên người hắn xuất hiện cái bóng thứ hai. Thân hình vốn dĩ là chị gái trung niên kia dần dần nhạt nhoà rồi tan biến, một bóng dáng khác hiện ra, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Lục Duy Chân bừng tỉnh, đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn, chính là cơ thể thật sự của người thằn lằn.
Cô từ từ há hốc mồm.
Đó là một người tròn trùng trục, hay phải nói chính xác là một sinh vật. Toàn thân phủ bộ lông ngắn màu vàng chanh, thân hình bầu dục, trên nhỏ dưới to, nhìn hơi giống với chim cánh cụt. Cái đầu nó tròn vo, không có tai, đôi mắt tròn xoe, chóp mũi tròn trịa đỏ như quả anh đào, cái miệng trắng tròn tròn vẫn đang ngây ngốc há ra, tứ chi cũng mập mạp tròn lẳn. Hơn nữa chiều cao cũng chỉ khoảng 1m2, 1m3. Nó cứ ngẩng đầu nhìn hồ lô đến ngẩn người. (Bê: Chỗ này Bê phải vận dụng hết não bộ tìm ra một loạt kiểu “tròn” để miêu tả cái mức độ tròn từ đầu đến chân của ẻm :)))
Đây là loài sinh vật không tồn tại trong thế giới loài người.
Lục Duy Chân sực hiểu. Hoá ra lúc nãy khi ở quán bar, Trần Huyền Tùng mới nói đã xác minh Chu Hạc Lâm rồi. Cái hồ lô này chính là bảo bối mà anh che mắt không cho cô nhìn chứ gì?
Anh không có kính chiếu yêu, anh có hồ lô chiếu yêu.
Lục Duy Chân còn để ý thấy sau gáy của sinh vật kia còn treo thứ gì đó to cỡ quả trứng gà, mỏng mỏng dẹt dẹt, vẫn còn đang phản chiếu, dường như là một cái gương nhỏ.
Trần Huyền Tùng hỏi nó: “Ngươi từ đâu tới? Tại sao lại ăn thịt người? Gương kia là cái gì?”
Nó khóc lóc nói: “Thưa ngài, tôi đến từ phía sâu trong núi Nhạc Lộc. Tôi, vốn dĩ tôi không hề ăn thịt người, chỉ ăn cá tôm thôi, trước kia tôi thấy ăn cá tôm rất ngon. Nhưng khoảng 3 tháng trước, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, đột nhiên rất đói bụng, đói cồn cào ruột gan, đói đến không thể chịu được. Tôi bỗng thấy ăn cá tôm không ngon nữa, bắt đầu muốn ăn thịt người… Tôi cũng không biết tại sao, tôi không hề muốn như thế… Còn gương này, là tổ tiên của tôi truyền lại, có tác dụng làm thay đổi vẻ bề ngoài của bản thân trong mắt người khác. Tôi xin dâng gương này cho ngài, chỉ cầu xin ngài hãy tha không giết.”
Trần Huyền Tùng lắc đầu: “Ngươi đã giết 3 người vô tội, không thể tha thứ. Lưu lại tên của ngươi.”
Nó than vãn khóc lớn: “Tôi tên là Khải Văn đời thứ 18.”
Trần Huyền Tùng gật đầu, vỗ một cái vào hồ lô, ánh sáng tím bỗng trở nên chói loà, yêu quái vẫn ngơ ngác nhìn theo. Thân thể nó như nháy mắt đã bị hoà tan, hoá thành một luồng sáng bị ánh sáng tím hút vào hồ lô.
“Keng” —— chiếc gương nhỏ kia rơi xuống đất.
Trần Huyền Tùng thu lại hồ lô rồi vung tay một cái, lưới bắt yêu đã không còn ánh sáng cũng bay trở về trong tay anh, anh lại cất nó vào túi bên hông. Xong xuôi anh đi tới nhặt chiếc gương kia lên.